Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Cổ Luân Hồi Tháp

Chương 29




Lục Nhân nghe xong sửng sốt, sau đó nghi hoặc hỏi: "Tại sao ta phải chấm dứt quan hệ với sư phụ?"

Triệu Y lắc đầu cười nói: "Ngươi thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu thế? Thánh nữ chính là Thánh nữ của nước Khương Vân, có vô số kẻ tài giỏi theo đuổi nàng. Nếu ngươi là nhân tài thì cũng thôi đi. Nhưng ngươi lại mang huyết mạch phế phẩm, lại mặt dày mày dạn bám lấy Thánh nữ, hoàn toàn không có bất kỳ chỗ tốt nào với ngươi!"

"Ngươi cũng muốn theo đuổi sư phụ †a?" Lục Nhân hỏi ngược lại.

Vẻ mặt Triệu Y cứng lại, hẳn ta trả lời: "Đương nhiên là không, ta biết tự lượng sức mình!"

Tuy rằng hẳn ta tự cho mình tài giỏi nhưng giữa hẳn ta và Vân Thanh Dao có một khoảng cách rất lớn, bất kể địa vị hay thực lực đều không phải người cùng một thế giới.

Trong toàn bộ thế hệ trẻ của nước Khương Vân, những người có đủ tư cách để theo đuổi Vân Thanh Dao chỉ có ba người kial

"Nếu như ngươi không theo đuổi sư phụ của ta thì cũng không đến lượt ngươi nhúng tay vào chuyện của ta và sư phụ †a. Hơn nữa, ta có huyết mạch phế phẩm thì sao? Ta là người đầu tiên vào tông môn, là người đầu tiên mở linh khiếu!"

Lục Nhân cười khẩy nói.

Triệu Y mở miệng, phát hiện mình không biết nên nói như: thế nào. Cái này không giống như trong tưởng tượng của hẳn ta.

Vốn tưởng rằng Lục Nhân biết tiến lùi, nhưng không ngờ Lục Nhân lấy chuyện là người đầu tiên vào tông môn, là người đầu tiên mở linh khiếu để mảng ngược lại hẳn ta, khiến hẳn ta trở tay không kịp.

Hai thứ này đáng để khoe lắm à?

Hít sâu một hơi, Triệu Y dùng giọng điệu cứng ngắc nói: "Lục Nhân, nếu Thánh nữ không thu nhận ngươi làm làm đồ đệ, một huyết mạch phế phẩm như ngươi hoàn toàn không có tư: cách tiến vào Thanh Vân Môn, càng không có tư cách đứng chung một chỗ với tal"

Lục Nhân bất giác cười khẩy, Triệu Y này quả thực rảnh rỗi nên đi sinh sự mà, mình và hắn ta không có quan hệ gì, mình muốn làm gì thì có liên quan gì tới hẳn ta?

"Ngươi có biết tại sao bà nội ta có thể sống được đến 103 tuổi không?"

Lục Nhân bỗng nhiên nói. "Hả?" Triệu Y sửng sốt.

"Bởi vì bà ấy không bao giờ can thiệp vào việc của người khác!"

Lục Nhân lạnh lùng nói. "Ngươi!"

Triệu Y đè nén cơn tức giận. Nếu không phải thèm muốn thân phận của Lục Nhân thì ngay cả đang ở trong tông môn, hắn ta cũng sẽ dạy cho Lục Nhân một bài học.

Lục Nhân cười nói: "Ngươi vẫn nên ít quan tâm đ ến chuyện của ta và sư phụ ta thì hơn. Ngày mai là đại hội luận bàn giao lưu của đệ tử nhập môn, ngươi nên chuẩn bị thật tốt, tranh đoạt vinh quang cho tông môn chúng ta. Nếu không có chuyện gì, ta đi trước đây!"

Nói xong, Lục Nhân xoay người rời khỏi nhà ăn. Mặt Triệu Y đỏ bừng, cả người run lên vì tức giận.

Theo hắn ta, Lục Nhân ỷ vào việc có Vân Thanh Dao che chở nên mới dám kiêu ngạo như vậy.

Nếu như không phải được Vân Thanh Dao thu nhận làm đồ đệ, tên huyết mạch phế phẩm Lục Nhân sớm đã mờ nhạt trong biển người, căn bản không có cách nào xoay người.

"Triệu Y sư huynh, Lục Nhân kia thật là không biết tốt xấu, ngươi có lòng nhắc nhở hắn, vậy mà hắn còn không biết ơn!"

Thiếu nữ phía sau tức giận nói.

Triệu Y hừ lạnh một tiếng: "Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mà thôi!"

"Triệu Y sư huynh, đại hội giao lưu lần này, chúng ta chỉ có thể dựa vào ngươi tranh tài với huyết mạch lục phẩm kia rồi!"

Người nói lời này là một thiếu niên khác cũng rất ngưỡng. mộ và nịnh bợ Triệu Y.

Triệu Y kiêu ngạo nói: “Trước khi mở linh khiếu, ta đã theo cha đi khắp ngõ đường, đến dãy Tịch Tĩnh và hải vực Hắc Long của nước Khương Vân. Ta đã chứng kiến cha ta chiến đấu với bích lân giao long. Khi nguy hiểm nhất, cha con ta ba đêm không ăn không uống, chỉ vì mai phục huyết nha lang. Huyết mạch lục phẩm kia có gì có thể so sánh với ta chứ?”

“Giữa ta và hắn có chênh lệch huyết mạch, mở kém một linh khiếu so với hắn, nhưng hắn chỉ là một bông hoa trong nhà kính mà thôi. So với ta, kẻ đã từng giết ba người và chính tay chặt đứt sừng của bích lân giao long thì hoàn toàn không chứng tỏ được bao nhiêu thực lực cả."

Nghe Triệu Y nói, cả hai người đều lộ ra vẻ mặt sùng bái.

Triệu Y là một nhân tài thực sự đã được tôi luyện bởi sống chết, chưa chắc không đánh bại được Hoàng Đạo Môn.