Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 22




Sau khi tấm biển được lấy xuống, một thân ảnh xuất hiện trước mặt Lâm Tiêu. Là một người mặc áo lam nội môn, tu vi đại khái là Tụ Linh Cảnh tầng chín.

Hắn vừa gọi sư huynh, kết quả lại nhìn thấy khuôn mặt trẻ trung và tu vi Tụ Linh cảnh tầng ba của Lâm Tiêu. Điều này làm hắn thẫn thờ một lúc.

“Cảm ngộ kiếm pháp và tu vi có quan hệ gì với nhau sao?” Lâm Tiêu nhàn nhạt lên tiếng.

“Đây……ta cũng đâu có ý kiến gì, mời sư đệ.” Người này gật đầu, giơ tay mời Lâm Tiêu.

Nơi thi triển kiếm pháp cần một gian phòng yên tĩnh, hơn nữa còn cần có trận pháp phòng vệ, cũng có thể bảo vệ được bản thân.

Hai người rất nhanh đi tới một gian phòng rộng khoảng 200m. Ánh mắt của vị nội môn đệ tử này có chút nghi ngờ. Nhưng nếu sư đệ dám gỡ biển xuống, khẳng định cũng có vài phần tự tin.

Còn về việc có lừa đảo hay không hắn cũng không lo lắng. Giao dịch trên chợ đương nhiên có quy định, đặc biệt với những giao dịch thi triển võ kỹ kiểu này. Nếu hai bên không thể đạt được thỏa thuận, vậy giao dịch coi như không thành.

“Đưa kiếm cho ta.” Lâm Tiêu đưa tay nói.

Vị nội môn đệ tử này nghe xong thì có chút sững sờ, đối với người luyện kiếm mà nói thì kiếm còn người còn, kiếm không thể xa thân. Chứ đừng nói tới việc mượn kiếm người khác dùng.

“Ta không đem kiếm, làm sao thi triển được?” Lâm Tiêu lại nói.

Vị đệ tử nội môn bây giờ mới để ý, vị sư đệ này đúng là không đem kiếm. Sau một hồi do dự, liền rút kiếm đưa qua.

Ong!

Một đoạn ký ức lại hiện lên.

Mắt Lâm Tiêu hơi nhắm. Trong đầu hiện lên vô số hình ảnh đang luyện kiếm của vị đệ tử này. Lửa bừng lên trên thanh kiếm, giống như muốn nuốt hết tất cả.

Sau vài giây Lâm Tiêu mở mắt, hắn đại khái cũng đã hiểu về người này.

“Huynh giống với đa số mọi người, sai ở cách luyện rồi!”

"Luyện sai phương hướng?!" Một sư huynh nội môn nhíu mày lại, trong lòng có chút khó chịu.

Kiếm pháp Liệt Hoả này là do sư tôn đích thân truyền dạy, thuộc về chính đạo nhất.

Sư tôn của hắn ta là trưởng lão nội môn, một vì cường giả Luân Hải cảnh hậu kỳ, cho dù hắn ta có sai thì sư tôn của hắn ta cũng không sai.

"Sư đệ, ta thấy hay là bỏ đi"

Lẽ nào người này đến để lừa lấy linh thạch? Bỏ đi, hắn nên tìm người khác thì hơn.

Lúc này, Lâm Tiêu di chuyển, trường kiếm trong tay hắn phát ra luồng ánh sáng đỏ, nhiệt độ trong căn phòng yên tĩnh bắt đầu tăng lên.

Bắt đầu triển khai chiêu thức kiếm pháp Liệt Hoả, tràn đầy linh tính.

Tụ khí thành viêm, kiếm ảnh sáng rực.

Chỉ sau vài chiêu, đệ tử nội môn cảm thấy như thể sư đệ này đã dung hợp làm một với ngọn lửa.

Cả bộ kiếm pháp như sống lại, hắn ta chưa bao giờ cảm thấy kiếm pháp Liệt Hoả có thể phát huy tốt như vậy.

Kiếm pháp đại thành, không, đây đã gần với kiếm pháp viên mãn rồi.

Ánh mắt của đệ tử nội môn đầy kinh ngạc.

Chỉ xét đến hiểu biết về kiếm pháp, sự đệ này không hề yếu hơn sư tôn.

"Lửa thường cương liệt và hung mãnh, quyết chí tiến về phía trước."

Sau khi thi triển thêm một thức kiếm pháp, Lâm Tiêu nói: "Nhưng đây chỉ là hiểu biết và cảnh giới bình thường nhất."

Đệ tử nội môn này nghe được nửa câu trước, đang muốn gật đầu đồng tình nhưng khi nghe nửa câu sau, hắn ta có chút sững sờ.

Lẽ nào còn cách hiểu khác về lửa sao? Không phải lửa chính là như vậy sao?

"Vậy ngươi đã nhìn rõ rồi chứ!" Lâm Tiêu nói.

Hắn lại vung kiếm lên, ánh đèn trong căn phòng yên tĩnh đột nhiên vụt tắt, chỉ còn sót lại một chút ánh sáng đỏ trên trường kiếm trong tay hắn.

Xoẹt!! Thanh kiếm phát ra âm thanh.

Có thể dùng mắt thường nhìn thấy linh khí trong căn phòng yên tĩnh xuất hiện một tia méo mó giống như làn sóng tràn ra xung quanh.

Đệ tử nội môn này cảm thấy sắp phải đối mặt với nguy hiểm, thân hình đột nhiên lui về phía sau. Cho đến khi chạm vào mép căn phòng yên tĩnh, hắn ta mới mở to mắt và sững người tại chỗ.

Lúc này, ánh đèn trong phòng yên tĩnh đã được khôi phục, sư đệ này đã trả lại thanh trường kiếm đến trước mặt cho hắn ta.

"Một đốm lửa nhỏ cũng có thể đốt cháy cả thảo nguyên!" Lâm Tiêu nói ra ý nghĩa của một kiếm này.

Sau khi đệ tử nội môn nuốt nước miếng, sự kinh ngạc trong mắt vẫn chưa biến mất.