Chương 621: Bên ngoài chiến lũy
Tại nhà lang, Phạm Kính Ân khuyên Quách Cư Dĩ đem quân bản bộ lánh đi.
- Đây là cuộc chiến giữa Thiên Đức và quan lang. Mày từng là thuộc tướng, nay cầm giáo chống lại ông ấy không phải là cách Thiên Đức chúng tao làm. Mày với quân bản bộ rút vào rừng, mặc kệ hai bên đánh nhau là hơn cả. Nếu bọn tao có thua, ngày sau mày cũng còn đất sống.
Quách Cư Dĩ khẳng khái nói:
- Người Mường không bỏ anh em lúc gặp vận hạn như vậy.
Phạm Kính Ân cảm động, vỗ lên vai Dĩ, giọng thân mật:
- Mày phải sống để phụng dưỡng eng với mế thay tao. Mày không phải binh sĩ Thiên Đức, Thiên Đức không đem dân đánh với quân, đó là trách nhiệm của bọn tao.
Phùng Thanh Hòa nói thêm vào:
- Chẳng phải chúng tao không tin mày nhưng nhiệm vụ Đại Vương giao cho bọn tao là không được làm hại đến dân bản. Gia quyến của mày và binh sĩ đều an toàn. Theo tao nghĩ, mày nên bảo anh em mau chóng đưa gia quyến tạm thời rời khỏi bản, trốn tạm vào rừng kẻo Đinh Sơn đánh bọn tao không được quay ra trút giận lên gia quyến thì khổ lắm, hiểu không?
Quách Cư Dĩ nói:
- Quan lang đem hai nghìn binh mã đến, chưa kể bọn Ngọa Hổ tướng kéo về thì các anh sẽ nguy mất.
Phạm Kính Ân lại nói:
- Bọn tao đúng là chỉ có một nghìn quân thôi nhưng anh em Thiên Đức sẽ sớm đến. Bọn tao phải tuân thủ mệnh lệnh cấp trên giao, dẫu còn một người bọn tao cũng đánh. Quan lang có đem thiên binh vạn mã đến cũng chẳng làm gì được đâu. Mày phải nghe tao mới được, đưa eng đưa mế và mọi người lui vào rừng.
Đào Cam Mộc thuyết phục thêm, Quách Cư Dĩ miễn cưỡng đem quân đi. Phạm Kính Ân đứng trông theo, cảm khái nói:
- Nếu chúng ta có được những binh sĩ như Quách Cư Dĩ thì mạnh càng thêm mạnh. Cuộc chiến này đã và sẽ lấy đi nhiều sinh mạng con dân xứ mường.
Đào Cam Mộc tặc lưỡi:
- Họ Đinh mấy đời hùng cứ phương này, những kẻ chống Thiên Đức đến cùng hãy chưa tỉnh ngộ, lắm kẻ còn nhận ơn mưa móc của họ Đinh. Nhân dịp này tảo thanh, dựng xứ mường mới là hơn cả. Lúc ấy cần những người như Quách Cư Dĩ. Tôi thấy dân ở đây không cố chấp, chỉ cần giảng giải và đối đãi tử tế sẽ phục được họ thôi.
Phùng Thanh Hòa chậm rãi rót mấy chén nước chè, giục bọn Đào Cam Mộc mau thưởng thức. Đoạn Hòa gật gù nói:
- Tôi phải thừa nhận các ông ăn nói khéo, khoản này tôi thua. Chắc vì thế Đại Vương bảo tôi cứ chuyên tâm đánh trận, mấy việc mưu tính đã có ông Mộc, ông Ân lo.
Đào Cam Mộc nâng chén nước chè hít hà liền mấy cái, khen thơm, nhấp một ngụm, quay ra vớ cái điếu cày, nói rằng:
- Đại Vương sắp xếp một Ban chỉ huy trung đoàn bao giờ cũng có ít nhất ba lứa tuổi. Như tôi đây sắp tứ tuần, ông gần ba mươi còn thằng Ân mới ngoài hai chục là đã có ý cả rồi. Khôn không đến trẻ, khoẻ chẳng đến già. Sau đận này chắc tôi sẽ bị giữ lại xứ mường cho mà xem.
Phùng Thanh Hòa ngạc nhiên. Đào Cam Mộc rít một hơi thuốc, nhả k·hói m·ù m·ịt, ngửa cổ uống cạn chén nước chè rồi mới giải thích:
- Phải làm công tác tư tưởng trước khi rèn quân. Sau đận này quân thiết kị trưởng thành thì kiểu gì Đại Vương cũng sai tôi rèn tân binh xứ mường.
Phùng Thanh Hòa cười tít mắt, trêu rằng:
- Chốc nữa Đinh Sơn kéo đến đông, quân kị phòng thủ, ông có lo không hả?
Đào Cam Mộc nhăn mặt:
- Lo cái đếch gì, xông pha trận mạc, một xanh cỏ hai đỏ ngực. Hồi tao đánh với quân La thành mới vui, đánh với bọn sơn man này dễ hơn vì tổ chức chúng nó kém, chỉ được cái dũng mãnh có thừa.
Nói đoạn, Đào Cam Mộc ngước nhìn lên trời bảo rằng:
- Hôm nay trời nắng đẹp, sẽ là một ngày dài. Bọn quan lang có thêm viện quân chứng tỏ Lý Quang Minh đã đập tan được căn cứ Mường Cốc. Đinh Sơn không có nhiều thì giờ, hắn phải dốc sức đánh vào trước khi bị ông Minh đuổi đến.
Phạm Kính Ân trầm tư nãy giờ bèn thắc mắc:
- Gã hổ tướng họ Bùi kéo về, như vậy mặt Tây Nam cũng thủng rồi. Tôi nghĩ Phan Vỹ đã làm nên chuyện.
- Có Mạc Sa Cảnh với Trương Ma Nị cũng ổn thôi. - Đào Cam Mộc lại làm thêm một hơi thuốc nữa mới chịu bỏ cái điếu sang một bên. - Đinh Sơn phải hạ được chúng ta trước buổi trưa, chậm nhất trước khi trời tối. Tôi nghĩ trận này mà bắt được cha con nhà ấy nên xử quách đi, để lại rách việc.
Phạm Kính Ân khẽ nhíu mày:
- Hình như quân lệnh không nhắc đến việc phải bắt sống cha con họ Đinh.
Đào Cam Mộc bật cười:
- Đại Vương thấy cha con nhà ấy chẳng có tác dụng gì nữa rồi. Giữ lại mạng sẽ chỉ khiến đám hào mục lưu luyến chủ cũ. Ngẫm lại mới thấy hồi đánh Siêu Loại, Tế Giang hay Đằng Châu thì Đại Vương còn nhân từ chán.
Quân chạy vào trình, Đinh Sơn và Đinh Công còn cách khu nhà lang, tức bản Mường Động, hơn năm dặm về phía Tây.
- Hoả lực có hơn ba mươi khẩu pháo, tượng binh có khoảng năm chục thớt voi ạ.
Đào Cam Mộc ngoảnh nhìn Phùng Thanh Hòa. Hoà thở dài:
- Đem qua quyến họ Đinh ra trước trận tiền, trừ trẻ con.
Quân chạy ào đi thi hành mệnh lệnh.
Phùng Thanh Hòa đứng dậy thực hiện mấy động tác thể dục rồi bảo:
- Theo phân công, tôi mặt Tây, ông Mộc mặt Nam còn cậu Ân làm hậu bị giữ hai hướng còn lại. Chúng ta không đ·ánh c·hết bỏ mà bằng mọi cách ngăn Đinh Sơn tràn vào.
Ai vào việc nấy với nét mặt bình thản, chẳng lấy gì làm vội vã.
Thung lũng Mường Động, nơi có khu nhà lang toạ lạc, có địa hình tương đối bằng phẳng. Khu nhà lang ở trên một ngọn đồi thấp, từ bên ngoài vào có nhiều lối. Phùng Thanh Hòa đã rải rất nhiều rơm rạ, củi khô trên địa hình bằng phẳng ở vòng ngoài. Thời gian gấp rút nên ngoài lũy tạm làm từ đủ các loại vật dụng thì chân lũy có dãy hào sâu chưa đến 3 thước, rộng cũng chừng ấy. Đất dưới hào đào lên đổ vào sọt dựng lũy. Dưới hào chẳng cắm chông bởi thời gian không kịp để chuẩn bị. Phùng Thanh Hòa, Đào Cam Mộc và Phạm Kính Ân lấy các tàu lá chuối lót dưới hào rồi phủ lên cành lá khô, củi. Cách mỗi quãng độ dăm đến mười trượng đặt một chum, vại đựng dầu trưng dụng từ khu nhà lang và các bản xung quanh.
Bên trong lũy, mỗi cụm phòng thủ có mấy khẩu Cự thạch pháo và hoả pháo, đạn không tính là nhiều, trung bình một Cự thạch pháo có khoảng trăm quả đạn các loại. Sau cùng là đàn ngựa chiến dùng trong trường hợp phòng tuyến vỡ, quân thiết kị sẽ đột phá vòng vây rút về hướng Đông.
Trang bị cho mỗi binh sĩ thiết kị ngoài các trang bị cơ bản như giáp trụ bằng sắt mỏng che thân, nỏ Liên châu, giáo mác, khiên chắn còn có một số súng hơn ba trăm khẩu hoả mai, hoả hổ bằng ống tre, một số ĐB32M1 cầm tay và lựu đạn chia đều mỗi quân còn được 4 quả. Với trang bị như trên, Phùng Thanh Hòa tự tin cầm cự được ít nhất một ngày, kể cả trường hợp đối phương dùng tượng binh và pháo đá.
Cha con Đinh Sơn kéo quân đến dàn trận, Phùng Thanh Hòa trông xuống quả nhiên có hơn hai nghìn quân chia thành tả, trung, hữu nhưng chẳng rõ ràng lắm.
Đinh Sơn biết tin Bùi Sơn Lâm đã về gần đến nên không vội t·ấn c·ông, dành thời gian chỉnh đốn đội hình, sai quân hò reo, thúc trống thị uy. Đặt tượng binh trước trung quân, gần ba trăm tay cung ở phía sau rồi mới đến bộ quân trang bị hỗn tạp.
Đinh Sơn đứng trước tiền quân gọi Phùng Thanh Hòa ra nói chuyện. Hòa biết Đinh Sơn câu giờ cốt chờ thêm cánh quân khác về tiếp ứng nhưng cũng chẳng vội vã. Khoanh tay đứng trên lũy, Hòa cất giọng oang oang hỏi xuống, Đinh Sơn đe doạ:
- Nếu mày thả người nhà chúng ta ra, tao sẽ cho chúng bay toàn mạng về Thiên Đức, còn như cố chống cự, tao sẽ băm ra từng mảnh.
Phùng Thanh Hòa cười phá lên:
- Đinh tặc, Đinh quan lang, Đinh Đà Bắc động chủ đừng lắm lời. Muốn chờ mấy con hổ đói kéo đến thì cứ ở đấy mà chờ, bao nhiêu quân ông cũng tiếp đãi cẩn thận. Còn như gia quyến họ Đinh, họ Bùi, họ Bạch bị bọn ta bắt được tất phải chung số phận với bọn ta.
Đinh Công ngồi trên lưng ngựa buông lời khiêu khích nhưng Phùng Thanh Hòa mặc kệ, thậm chí Hòa còn rót nước chè uống.
Gần nửa canh giờ trôi qua, hai bên án binh bất động nhưng xem chừng Đinh Sơn nóng ruột hơn. Phùng Thanh Hòa bấy giờ mới nói:
- Hãy còn sớm, nếu cha con ông đầu hàng, ta sẽ xin với Đại Vương tha c·hết. Một chốc nữa quân Thiên Đức đến hối chẳng kịp đâu, hãy suy tính cho kỹ càng.
Cha con Đinh Sơn biết Quách Cư Dĩ đầu hàng liền mắng chửi thậm tệ trước ba quân, nhưng mắng mãi mỏi miệng vì Quách Cư Dĩ không xuất đầu lộ diện.
Cuối giờ Thìn, bóng kỳ hổ tướng Bùi Sơn Lâm xuất hiện đằng xa khiến ba quân xứ mường hò reo dậy đất, khí thế lên rất cao. Bùi Sơn Lâm đem theo gần hai nghìn quân gồm khinh kị, cung nỏ và quân bộ. Lực lượng dưới quyền Đinh Sơn lập tức tăng lên khoảng bốn nghìn, và như bọn Phùng Thanh Hòa trù liệu, Đinh Sơn vây chặt khu nhà lang, sắp xếp lại binh mã, tổ chức t·ấn c·ông vào mặt Tây và Nam vì hướng này chỉ cần vượt qua con suối nhỏ, ngược lên một quãng dốc sẽ vào được bên trong.
Bùi Sơn Lâm hăm hở hơn cả, muốn rửa mối nhục tháng trước, nhất là khi biết đối phương chỉ có một nghìn binh mã.
Lâm được giao hơn hai chục thớt voi, dùng tượng binh dẫn đầu nhằm phá các đoạn lũy không lấy gì làm kiên cố ở hướng Nam. Bên mặt Tây, Đinh Sơn cũng bố trí đội hình như vậy, mặc cho Phùng Thanh Hòa và Đào Cam Mộc đem tù binh ra trước trận tiền. Thấy đối phương chẳng màng sống c·hết của gia quyến, Phùng Thanh Hòa hét vào mặt tù binh:
- Hãy nhìn cho kĩ vào! Mạng của các người chẳng có nghĩ lí gì so với vị trí quan lang của Đinh Sơn, nếu còn sống hãy cố mà ghi nhớ!
Đó cũng lại là một đòn tâm lý mà Phùng Thanh Hòa hay Đào Cam Mộc sử dụng.
Thời gian gấp, Đinh Sơn chẳng chuẩn bị được nhiều Cự thạch pháo, cha con họ Đinh dùng số pháo đá hiện có bắn từ dưới chân đồi lên cao nhằm dọn đường và yểm trợ tượng binh. Mặt Nam không có Cự thạch pháo, bù lại quân đông hơn.
Thổ binh hai mặt cùng ùa ngược lên dốc trong tiếng trống trận đập thùng thùng thúc giục.
Phùng Thanh Hòa và Đào Cam Mộc bắn đá xuống cản bước tiến của đàn voi song hiệu quả không được bao nhiêu, rõ là Đinh Sơn, Bùi Sơn Lâm quyết dốc túi đánh dấn lên. Quân trấn thủ được lệnh bắn hoả tiễn kèm một loạt hỏa đạn từ Cự thạch pháo và lựu đạn nổ từ mấy khẩu Hoả pháo liên hoàn. Đạn nổ, đạn cháy ngăn được quân tượng và thổ binh. Bên cạnh đó, lớp rơm rạ khô mới trải lúc sớm bắt lửa cháy ngùn ngụt khiến Đinh Sơn, Bùi Sơn Lâm phải lui quân xuống chân dốc chờ đợi cho lửa tắt.
Bọn Phùng Thanh Hòa tranh thủ thời gian điều chỉnh lại tầm bắn và loại đạn sẽ sử dụng.
Lửa lụi dần, quân xứ mường xung phong ngược lên dốc lần thứ hai, bất chấp các quả đạn nổ cùng những viên đá. Các thớt voi của Đinh Sơn di chuyển chậm chạp khi ngược dốc trở thành mục tiêu ưu tiên của mấy khẩu pháo đá. Phân nửa tượng binh bị loại khỏi vòng chiến ở lưng chừng dốc.
Thổ binh với đôi chân trần thoăn thoắt, dễ dàng tiếp cận lũy tạm. Các chiến binh người Mường phải đối diện với những loạt tiễn phóng từ nỏ Liên châu ở tầm gần hoặc các quả lựu đạn tre nổ vang đánh ngã một lúc mấy người. Một số thổ binh nhanh nhẹn, tiếp cận được lũy, nhảy qua hào bám vào lũy trèo qua phải đối mặt với những ngọn giáo.
Quân xứ mường t·hương v·ong rất nhiều.
Đinh Sơn tự tay cầm dùi đánh trống thúc quân.
Thổ binh tràn được qua lũy ở một số vị trí.
Phùng Thanh Hòa, Đào Cam Mộc quyết định đập vỡ các chum đựng dầu, phóng hoả đốt hào. Ngọn lửa mau chóng bùng lên, bén vào cả những cây gỗ, tre, xà gồ… trên lũy. Lửa cháy lan tạo thành bức tường lửa cản thổ binh tràn vào. Trong cuộc cận chiến ven lũy tạm, quân thiết kị với lợi thế áo giáp, đao kiếm sắc và đông hơn đã chiếm lợi thế. Hàng trăm thổ binh phải nhảy qua ngọn lửa lăn xuống dốc thoát thân.
Quân thiết kị đẩy lui được đợt t·ấn c·ông thứ hai, chịu thiệt gần ba mươi binh sĩ trong khi đó hơn một trăm thổ binh bỏ mạng ven lũy tạm. Con số thổ binh t·hương v·ong bên ngoài lũy chẳng thể đếm xuể. Tiếng la hét thảm thiết của những người b·ị t·hương lẫn trong ngọn lửa phừng phừng.
Sau hai đợt t·ấn c·ông, dàn tượng binh của Đinh Sơn chỉ còn hơn mười thớt voi, chẳng phát huy được tác dụng như Đinh Sơn kì vọng.
Một lần nữa Đinh Sơn, Đinh Công và Bùi Sơn Lâm điểm lại quân, bố trí lại đội hình t·ấn c·ông. Thay vì dàn quân tiến lên, Bùi Sơn Lâm đưa ra ý kiến tập trung quân thành mũi nhọn đột phá.
Đinh Sơn cho là phải.
Lúc này đã chính Ngọ, Trương Bồ về cùng vài trăm quân kị bộ, bù vào số quân vừa tổn thất sau hai đợt xung phong khiến tinh thần quân Mường lại lên cao.
Có thêm gần ba trăm quân khinh kị của Trương Bồ, Bùi Sơn Lâm chia thành hai mũi đột phá. Bùi Sơn Lâm đánh mặt Nam, nơi Đào Cam Mộc trấn giữ. Trương Bồ chịu trách nhiệm mặt Tây, đối thủ là Phùng Thanh Hòa. Cha con quan lang ở hậu quân chỉ huy chung.