Chương 623: Lang Cun tử trận, Mường Động mất
Thế trận thay đổi nhanh đến chóng mặt khi Trung đoàn 3 Sơn cước xuất hiện.
Đinh Sơn còn mấy thớt voi đem ra chặn bước tiến của Bùi Thị Xuân. Bùi Thị Xuân đánh lướt qua. Giữa chốn đồng không mông quạnh, cung nỏ chẳng còn ra đội hình thì tượng binh thể hiện uy thế vượt trội. Các thớt voi xông thẳng vào đội hình bộ quân xứ mường, voi đi đến đâu, quân xứ mường chạy dạt ra đến đấy. Các thổ binh muốn quây voi, song điều đó thật khó khi voi chiến có quân bảo vệ hai sườn. Trên kiệu voi, ba binh sĩ cầm khiên chắn, bắn tiễn hạ những kẻ bỏ chạy, có đôi khi ném một quả lựu đạn tre về phía xa.
Bấy giờ, Phùng Thanh Hòa đang tả xung hữu đột với toán thổ binh của Trương Bồ chặn lối. Càng đánh, thổ binh càng thất thế, phần vì thua thiệt về trang bị, phần vì tinh thần nao núng, phần nữa do tổ chức chưa tốt.
Trương Bồ thấy Phùng Thanh Hòa với cây trường thương trong tay đã hạ sát nhiều thuộc hạ bèn thúc chiến mã, xách đại đao ra đánh với Hòa. Hai bên giao chiến ngay dưới chân đồi, ven dòng suối nhỏ. Trương Bồ sức khoẻ hơn người dũng mãnh áp sát đối thủ, mỗi đường đao tuy trông đơn giản nhưng ra nặng tựa ngàn cân. Phùng Thanh Hòa vài lần phải giật dây cương cho chiến mã lùi lại. Trương Bồ được thể múa tít đại đao đánh tới. Phùng Thanh Hòa chỉ lo đỡ, hai con chiến mã có lúc sát rạt, binh khí v·a c·hạm vào nhau toé lửa.
Đánh một hồi Trương Bồ vẫn chưa có dấu hiệu xuống sức, Phùng Thanh Hòa quay ngựa chạy. Trương Bồ đuổi theo, lúc hai chiến mã gần song song, Trương Bồ nhắm vào lưng Phùng Thanh Hòa vận sức quét ngang một đao. Hòa giật cương, chiến mã chồm sang bên trái, mũi đao cách lưng Hòa chỉ một gang tay. Nhanh như cắt Hòa xoay người tung chiêu hồi mã thương nhắm thẳng ngực Trương Bồ, Bồ kinh hãi ngả người ra sau, mũi đao sượt qua ngực làm rách y phục.
Phùng Thanh Hòa gò cương ngựa, nhếch miệng cười nhạt:
- Sức mày khá nhưng cần thêm cái đầu và sắm con chiến mã tốt hơn, giờ khôn hồn giơ tay chịu trói hãy còn kịp.
Trương Bồ chẳng nói chẳng rằng, thét lớn một tiếng, múa đao xông đến. Phùng Thanh Hòa thúc ngựa chạy, Trương Bồ đuổi theo nhưng lạ thay vẫn bị hụt nửa thân ngựa. Quần nhau thêm một lúc, Trương Bồ vã mồ hôi, con chiến mã cũng thở phì phò trong khi đối thủ vẫn nhàn nhã lắm, nhận ra ngựa của mình chẳng bằng con Á lôi, Trương Bồ bèn khích Phùng Thanh Hòa bỏ ngựa giao chiến. Hoà tủm tỉm cười thuận ý.
Trương Bồ xé phăng tấm áo rách, lộ thân thể cường tráng, xoay tít thanh đại đao thị uy, chạy vài bước bất thần phóng thanh đao đâm thẳng vào đối thủ. Phùng Thanh Hòa đứng nguyên vị trí, khẽ xoay người, mũi đao trượt qua hông. Trương Bồ lợi dụng cơ hội tung một cú thôi sơn, Phùng Thanh Hòa lắc nhẹ trường thương một cái khiến cú đấm của Trương Bồ rơi vào hư không. Khoảng cách quá gần, Phùng Thanh Hòa dùng đầu húc mạnh vào mặt Trương Bồ. Dẫu xây xẩm mặt mày, Trương Bồ nhịn đau thối lui, tránh được đòn gối của Phùng Thanh Hòa.
Phùng Thanh Hòa nhăn mặt, xoa đầu phàn nàn:
- Đầu mày cứng thật đấy.
Trương Bồ gãy hai cái răng, mũi miệng đầy máu, xổ toẹt một cáu, cơn giận tăng thêm vài phần.
- Thằng c·hết trôi này, mày không có đòn thế nào ra hồn ngoài việc trốn chạy và húc đầu ư? Có tài nghệ gì mau đem ra, để ông tiễn mày về trời.
Phùng Thanh Hòa thản nhiên chỉ lên thái dương, nói:
- Nãy tao bảo mày dùng đầu, mày không dùng nên tao dạy cách đó thôi. Mày chẳng mang ơn còn mắng gì tao.
Trương Bồ lại lăn xả vào đâm chém, chẳng cần chiêu thức, tưởng như muốn đồng quy vu tận với đối phương. Phùng Thanh Hòa vừa đỡ vừa lui. Trương Bồ thở hồng hộc, Phùng Thanh Hòa chống thương bảo rằng:
- Mày còn sở học gì nữa không? Nếu không còn là tao ra tay đấy.
- Mày là cái thá gì? Phùng tặc! Mày cứ vào đây ông chém mày c·hết.
Phùng Thanh Hòa nắm chặt thương, nện mạnh xuống đất một cái, cây thương trong tay Hòa xoay tròn, vun vun xé gió, chỉ thấy tàn ảnh. Hòa chạy vài ba bước dài, chân nhún một cái, phóng cây thương đâm thẳng vào Trương Bồ, hệt như chiêu thức Trương Bồ đã dùng khi nãy. Trương Bồ tròn mắt ngạc nhiên, giơ đại đao đỡ chát một tiếng. Bồ định phản đòn nhưng Phùng Thanh Hòa thu thương lại, bất thần đ·âm l·iên h·oàn liền mấy mũi nhanh như chớp giật khiến Trương Bồ hoa hết cả mắt, thất kinh thối lui. Thanh trường thương trong tay Hòa như con mãng xà, lúc xa lúc gần nhắm vào yếu huyệt của Trương Bồ. Bồ muốn phản công nhưng chống đỡ chật vật, hai cánh tay đã bị mấy v·ết t·hương do mũi thương sượt qua.
Trương Bồ nhảy khỏi vòng chiến, hai tay cầm chắc đại đao, định vận sức thì Phùng Thanh Hòa đã lại xông đến. Mũi thương cứ xỉa trái, phải rồi quét trụ khiến Trương Bồ lúng túng. Trong một khoảnh khắc khi mũi thương đâm đến, Trương Bồ dùng cán đại dao hất lên, đồng thời quét một đường từ dưới lên trên, nhắm vào hông phải của Phùng Thanh Hòa. Hòa nhanh chẳng kém, chân phải làm trụ, nhảy sang trái, gạt thương đỡ được. Trương Bồ thấy vậy liền dấn lên, dùng cán đao bọc đồng đánh vào mặt đối thủ. Phùng Thanh Hòa xoay người dùng vai đỡ rồi bỏ chạy. Trương Bồ được lợi đuổi theo, mới được vài bước, đột nhiên Phùng Thanh Hòa nhún người bật lên không trung, một lần nữa thi triển đòn hồi mã thương. Trương Bồ giật mình giơ đao đỡ, mũi thương phóng đến quá nhanh, lưỡi đao kịp chạm vào thân cây thương cứu Trương Bồ thoát c·hết trong tấc gang nhưng mũi thương đã cắm thẳng vào vai phải Trương Bồ, máu phun thành tia.
Phùng Thanh Hòa thu thương, nói rằng:
- Thắng bại rõ rồi, mày hai lần thoát được hồi mã thương của tao xem như rất giỏi. Xưa nay anh hùng trọng anh hùng, tao cho mày một cơ hội, buông đao xuống mà làm dân.
Trương Bồ chẳng chịu, tay thuận vẫn lành lặn, nhào đến chém Phùng Thanh Hòa. Hòa chẳng lui, đổi cây thương sang tay phải, gạt đao của Bồ đồng thời tung một cước trúng bụng khiến Bồ ngã văng ra sau, đánh rơi thanh đại đao. Binh sĩ thấy chủ tướng đã hạ được đối thủ liền chạy đến khống chế Trương Bồ. Bồ như con thú b·ị t·hương vùng vẫy nhưng sức đuối dần vì mất máu.
Phùng Thanh Hòa chống giáo bảo binh sĩ:
- Lấy thuốc dấu dịt v·ết t·hương, trói chân cho nó khỏi chạy là được.
Trương Bồ gào lên:
- Thằng khốn, thả tao ra, tao không phục.
Phùng Thanh Hòa cúi xuống nói:
- Phục hay không mày cũng là bại tướng dưới tay tao. Muốn đánh bại tao, muốn phục thù hả? Vậy lo dưỡng thương, tập luyện thêm rồi cứ tìm tao mà thách. Tao có lời khuyên, mày nên học cách sử dụng trường côn chứ đựng cậy sức chẳng có cơ hội thắng tao đâu.
Sau khi bị quân thiết kị trói chân, dịt thuốc dấu, Trương Bồ nằm vắt ngang lưng ngựa, luôn miệng mắng chửi Phùng Thanh Hòa cho đến khi chẳng còn sức mở miệng.
Trong lúc Trương Bồ đuổi đánh Phùng Thanh Hòa, cánh quân của Bồ mặt trước lo chống thiết kị Phạm Kính Ân, mặt sau bị Tiểu đoàn 981 ập vào đánh mạnh, tình thế ngày một khốn đốn, giao chiến chưa được bao lâu, quân bắt đầu có dấu hiệu vỡ trận, mạnh ai nấy chạy.
Cha con họ Đinh và Bùi Sơn Lâm một mặt bị Bùi Thị Xuân dẫn tượng binh đánh mạnh bên sườn phải, sườn trái bị toán thiết kị phá nát nên núng thế, định chia nhau chạy về mạn Nam và mạn đằng Đông. Lúc này, Phan Vỹ với mấy mươi quân khinh kị dùng hoả khí t·ấn c·ông hậu quân, đuổi g·iết quân cầm kỳ khiến thế trận nhốn nháo. Bùi Sơn Lâm thấy Phan Vỹ chỉ có một toán nhỏ, định bụng mở đường chạy về hướng Nam, chuyển hậu quân thành tiền quân quyết mở đường máu.
Hướng Tây Nam bỗng vang dậy tiếng hò reo, bóng tinh kỳ bay phấp phới trong nắng chiều khiến Bùi Sơn Lâm hoảng hồn.
Trương Ma Nị chỉ huy Trung đoàn Vĩnh Yên chặn đường rút của Bùi Sơn Lâm. Quân Vĩnh Yên vừa đến hãy còn mỏi mệt nhưng biết thế trận dần tàn bèn lăn vào đánh. Bùi Sơn Lâm xua quân chống cự, lại bị Tiểu đoàn 982 của Giáp Dĩnh Trì đuổi gần đến nơi bèn quay ngựa, dẫn tàn binh trực chỉ hướng Đông, nơi cha con họ Đinh đang bị thiết kị của Trung đoàn 8 bám đuổi.
Đào Cam Mộc truyền lệnh cho một bộ phận của Tiểu đoàn 324 vòng sang bên phải chặn đầu cha con họ Đinh, quyết bắt cho kì được. Bùi Sơn Lâm xông vào giữa trận giải vây, cầm chân quân thiết kị để cha con họ Đinh có thời gian thoát thân. Mặt trước, hướng Đông, cha con Đinh Sơn và Bùi Sơn Lâm bị thiết kị chặn lối, Tiểu đoàn 982 và Trung đoàn Vĩnh Yên đánh rát nơi hậu quân, hướng Bắc lại thấp thoáng bóng tinh kì của Tiểu đoàn 325 truy gấp, chỉ còn mé Đông Nam trống trải, cha con Đinh Sơn quất ngựa nhắm hướng ấy mà chạy.
Phùng Thanh Hòa vừa bắt được Trương Bồ, quan sát thế trận, đồ rằng cha con Đinh Sơn và bọn Bùi Sơn Lâm sẽ mở đường máu về hướng Đông hoặc Đông Nam bèn gấp rút dẫn một đại đội thiết kị thuộc Tiểu đoàn 325 chạy thắng hướng Đông trước khi ngoặt sang hướng Nam chặn đường.
Đinh Sơn và Đinh Công lúc này chỉ còn chưa đầy hai trăm thổ binh thân tín. Trên lưng ngựa, Đinh Công rút trường kiếm ra khỏi vỏ, ngoảnh nói với cha:
- Eng cứ chạy, con chặn thằng này.
Dứt lời, Đinh Công múa gươm dẫn thân quân xông vào đánh với Phùng Thanh Hòa để Đinh Sơn tiếp tục chạy. Phùng Thanh Hòa biết người đang ra sức đâm chém kia Đinh Công, Lang Cun xứ Mường Động liền quay ra bảo với mấy quân sĩ bên cạnh:
- Thằng đó sẽ kế tục chức quan lang, xứ này không cần quan lang nữa.
Một quân kị hiểu ý liền cho ngựa vọt lên trước một quãng, lấy cung lắp tiễn cứng chờ thời cơ. Dây cung kéo căng, phựt một cái, mũi tiễn xé gió trúng hông Đinh Công. Đinh Công nhịn đau bẻ gãy đôi mũi tiễn tiếp tục vung kiếm chém g·iết. Mũi tiễn thứ hai bay đến, Đinh Công rạp mình ôm cổ ngựa tránh được, thúc ngựa chạy. Mũi tiễn thứ ba trúng vào lưng, Đinh Công ưỡn người về trước, buông thõng dây cương, đánh rơi thanh trường kiếm. Ngựa chạy chậm dần rồi dừng hẳn, Đinh Công gục c·hết trên lưng chiến mã. Chủ tướng m·ất m·ạng, thổ binh lập tức đầu hàng.
Đinh Sơn chạy chưa được bao xa, tận mắt trông thấy con trai m·ất m·ạng, quân tướng tản mát hết cả, quân thiết kị lại đang đuổi sát thì chẳng chạy nữa. Quân giải Đinh Sơn đến trước mặt Phùng Thanh Hòa, ánh mắt tràn đầy nỗi căm hận. Phùng Thanh Hòa chẳng để tâm, bảo quân rằng:
- Đưa thây Đinh Công về nhà lang cùng với lão này.
Đinh Sơn gào lên:
- Mày chém tao đi, cẩu tặc.
Phùng Thanh Hòa đã quay ngựa, ngoảnh lại nói:
- Lấy mạng ông dễ hơn trở bàn tay nhưng Đại Vương muốn lưu lại thủ cấp để ông mở mắt mà nghiền ngẫm thế sự.
Cách nơi Đinh Sơn b·ị b·ắt chẳng bao xa, cánh Ngọa Hổ tướng bị vây khốn bốn mặt, Phan Vỹ dẫu chẳng phải đối thủ nhưng lại cứ lăn xả vào đánh khiến Bùi Sơn Lâm chẳng thể tháo chạy. Trương Ma Nị muốn sớm kết thúc trận đánh bèn bảo Phan Vỹ lui lại để Nị thế chỗ. Bùi Sơn Lâm đuối sức, đánh không lại Trương Ma Nị, một võ sư quê ở châu Đại Hoàng, bèn đâm ra một kiếm định mạng đổi mạng, Trương Ma Nị thất kinh, giật cương tránh sang một bên, Bùi Sơn Lâm nhân cơ hội ôm cổ ngựa rạp mình c·ướp đường chạy. Phan Vỹ đứng bên ngoài trông thấy liền giật lấy nỏ Liên châu của binh sĩ đuổi theo được một quãng, nhắm chiến mã của đối thủ phóng liền mấy mũi tiễn ở cự li gần. Chiến mã ngã, hất văng Bùi Sơn Lâm sang bên, Phan Vy buông cương vứt nỏ nhảy phắt từ trên lưng ngựa xuống vật lộn. Bùi Sơn Lâm luồn tay ra sau lưng rút được thanh chủy thủ định hạ sát đối thủ. May thay Trương Ma Nị đến kịp, trở đầu giáo vụt mạnh vào cổ tay Bùi Sơn Lâm, cứu Phan Vỹ một mạng.
Bùi Sơn Lâm bấy giờ mới thúc thủ.
Quan lang b·ị b·ắt, Lang Cun t·ử t·rận, các tướng kẻ m·ất m·ạng, người b·ị b·ắt, Mường Động thuộc về Thiên Đức từ thời điểm này.