Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vật Rơi Tự Do - Một Hữu Giác

Chương 2





Ngày đầu tiên vào đại học A, Kiều Tê đã nhất kiến chung tình với Khúc Ức Hành.
Ngày đó, Kiều Tê mặc quần áo thể dục dài rộng, cúi đầu bước đi vội vàng chạy tới sân vận động giành cho tân sinh viên, khi đi qua sân bóng rổ cô bỗng nhiên nghe được phía sau có người hô: "Cẩn thận.."
Kiều Tê chưa kịp quay đầu lại, ngay sau đó đã bị kéo vào trong một lồng ngực tràn ngập hơi thở nam tính.
Khúc Ức Hành bảo vệ Kiều Tê, chặn đứng quả bóng rổ đang bay về phía cô, anh ném trở về phía các nam sinh đang đứng trong sân bóng.
"Hôm nay là ngày tân sinh viên nhập học, các cậu ra chỗ khác chơi bóng đi."
"Dạ......"
Các nam sinh liền ôm bóng rổ tứ tán rời đi, Khúc Ức Hành cúi đầu nhìn về phía nữ sinh trong lồng ngực mình hỏi: "Không có việc gì chứ?"
Tứ chi của Kiều Tê đều cứng đờ, trong đầu cô trống rỗng.
Cơ thể cô vốn cực kì nhạy cảm, hiện tại phía sau lưng đang kề sát với một người khác phái xa lạ, cảm nhận được hơi ấm không ngừng cuồn cuộn truyền tới từ phía sau, mỗi lỗ chân lông trên người Kiều Tê đều đang gào thét chói tai.
Khúc Ức Hành chỉ nghĩ cô đang sợ hãi, buông cô ra hỏi lại một lần nữa.
Kiều Tê nhìn chằm chằm mũi chân của nam sinh, đầu cũng không dám ngẩng lên, ngập ngừng xin lỗi sau đó chuẩn bị rời đi, thì lại nghe đối phương hỏi: "Bạn học, bạn là sinh viên năm nhất à?"
Kiều Tê vẫn duy trì tư thế cúi đầu, gật gật.
"Bạn học ở khoa nào?"
"Máy tính......"
"À." Khúc Ức Hành lấy kẹp tài liệu trong tay cô nhìn rồi nói:
"Thật trùng hợp, tôi cũng ở khoa máy tính."

Kiều Tê nhìn theo cái kẹp của mình bị cướp mà ngẩng đầu, rốt cuộc cô cũng thấy được bộ dáng của người trước mặt.

Nam sinh này lớn lên thật đẹp, mặt mày thư sinh, mũi cao thẳng, anh cười ấm áp nói với Kiều Tê : "Tôi tên là Khúc Ức Hành, là học trưởng của bạn, bạn có thể đi theo tôi."
Kiều Tê không thể tự hỏi, chỉ đành nhắm mắt đi theo Khúc Ức Hành, trong không gian dường như còn có thể nghe thấy trên người lây dính hương vị của Khúc Ức Hành.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy nam sinh như Khúc Ức Hành, khiến cho cả người cô như tắm mình trong gió xuân.
Đến chỗ báo danh của khoa máy tính, Kiều Tê một bên đăng ký thông tin, một bên phân tâm nghe Khúc Ức Hành cùng mọi người xung quanh nói chuyện chọc cười, thế mới biết bọn họ đều là thành viên của Hội sinh viên hiện đang học năm 2, hôm nay tới bên này phụ trách đón tân sinh.
Cô điền xong tư liệu, trước khi đi lại nhìn theo bóng dáng của Khúc Ức Hành, nhưng lúc này Khúc Ức Hành đã không rảnh bận tâm đến cô.
Cho dù trước đó cô và Khúc Ức Hành có một bắt đầu tựa như phim thần tượng, nhưng Kiều Tê biết rõ ràng cô không phải là nữ chính trong chuyện xưa.

Sự dịu dàng của Khúc Ức Hành không ai không biết, cô cũng không phải là trường hợp đặc biệt.
Nhưng Kiều Tê khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ, rốt cuộc nữ sinh như thế nào mới có tư cách đứng bên cạnh anh.
Cho đến khi tới ký túc xá mới làm quen với bạn cùng phòng Trương Nhược Chanh, Kiều Tê cho rằng có lẽ bạn gái của Khúc Ức Hành là người giống như Trương Nhược Chanh xán lạn lại xinh đẹp.
Rồi cuối cùng cô gặp được Tô Văn.
Chiều hôm đó, toàn bộ nữ sinh trong khoa bị triệu tập cùng nhau nghe quân huấn và nhận các đồ dùng cần thiết.

Đây là lần đầu tiên nữ sinh toàn khoa chạm mặt nhau, đều là các nữ sinh mới vào đại học đại đa số mọi người còn giữ lại nét ngây ngô của cao trung, mặc quần áo và trang điểm còn rất bảo thủ.
Mà Tô Văn vừa mới xuất hiện đã hấp dẫn tầm mắt mọi người.


Tô Văn mặc một chiếc váy ngắn màu đen, lại ăn điểm ở chỗ thiết kế thu eo phác hoạ ra dáng người thướt tha mạn diệu, một đôi chân thon dài lộ ra trước mắt bao người, quần áo minh diễm tinh xảo càng vì cô mà tăng thêm một phần xinh đẹp.
Phong thái tự tin lại hết sức đường hoàng, khiến cho người ta không rời mắt được.
Nữ sinh như vậy, hoàn toàn xứng đáng trở thành tiêu điểm trong một đám vịt con xấu xí.
Trong nháy mắt nhìn thấy Tô Văn, Kiều Tê biết chỉ có trở thành nữ sinh như vậy mới có tư cách đứng bên cạnh Khúc Ức Hành.
...
"Hội Thể dục ......!Hội Bí thư ......!Hộ Thể dục ......!Hội Bí thư ......"
Sau khi quân huấn kết thúc, trên cầu thang Trương Nhược Chanh ở bên cạnh Kiều Tê đặt bút viết, trong miệng lẩm bẩm rối rắm.
Nhân lúc tình cờ gặp gỡ với Khúc Ức Hành, khi Trương Nhược Chanh hỏi cô có muốn cùng tham gia đăng kí vào lúc các câu lạc bộ đang chiêu sinh không, Kiều Tê chỉ hơi do dự đã đồng ý.
"Ừ......!Hội thể dục.

Quyết định vậy đi."
Cuối cùng, Trương Nhược Chanh đặt bút điền vào phiếu báo danh.

Sau khi hoàn thành cô dùng khuỷu tay thọc thọc Kiều Tê còn đang phát ngốc, đối diện phiếu báo danh trên bàn, hỏi: "Kiều Kiều, cậu còn chưa nghĩ xong à?"
Kiều Tê phục hồi lại tinh thần vuốt phẳng phiếu báo danh đã bị mình làm nhăn một góc, cô mím môi, nhỏ giọng nói: "Tớ muốn vào Hội Bí thư ......"

Trương Nhược Chanh ngẩng đầu nhìn đến chỗ phỏng vấn, ở trước bàn Hội Bí thư đang có một biển người mênh mông cuồn cuộn, cô cảm khái nói: "Ôi trời ơi......"
"Nói thật, ban đầu tớ cũng muốn vào Hội Bí thư, dù sao cũng có Hội trưởng Khúc Ức Hành nha."
Trương Nhược Chanh bấm tay xuống phiếu báo danh, nói: "Nhưng mà vào Hội Thể dục chắc chắn có thể tiếp xúc với không ít soái ca, tớ đây sẽ không cần vì một người đàn ông không chiếm được mà từ bỏ cả khu rừng."
Nghe Trương Nhược Chanh nhắc tới Khúc Ức Hành thoải mái như vậy, hơn nữa không chút nào che lấp mà nói nên suy nghĩ về anh khiến Kiều Tê hâm mộ cực kỳ.

Dường như đây là đặc quyền của mỹ nữ, lúc các cô ấy nói những lời này sẽ không có người cười nhạo các cô si tâm vọng tưởng.
Không giống như cô.
Kiều Tê căn bản không thể đem ba chữ Khúc Ức Hành tùy tiện nói ra, cô cần phải thật cẩn thận.

Cô sợ người khác nghe được, càng sợ người khác biết khát vọng của cô đối với Khúc Ức Hành.
Đây là cô hèn mọn lại vô vọng mà yêu thầm anh.
Kiều Tê sợ Trương Nhược Chanh suy bụng ta ra bụng người, hỏi cô có phải cũng vì Khúc Ức Hành mới muốn đến hội Bí thư không, cô chỉ lo vùi đầu điền vào phiếu mà không dám lên tiếng.
Trương Nhược Chanh quan sát mọi người õng ẹo tạo dáng trước bàn Hội Bí thư, cô vỗ vỗ đỉnh đầu Kiều Tê, nói: "Nhưng mà Kiều Kiều à, tớ cảm thấy cậu rất có triển vọng."
Kiều Tê quay đầu, khó hiểu nhìn cô.
"Ai nha, các học tỷ chỗ hội Bí thư chắc chắn thích người giống như cậu, nữ sinh ngoan ngoãn hiền lành, nhìn qua là biết sẽ không cùng các chị ấy tranh đoạt Khúc Ức Hành."
Kiều Tê nghĩ thầm, cô thật ra cũng muốn tranh giành nhưng cô sẽ không tranh.
Tuy nói như thế, nhưng số người báo danh vẫn rất nhiều, khi Kiều Tê đứng ở trong đội ngũ chờ phỏng vấn cũng không ôm hy vọng nhiều, cô chỉ muốn mượn cơ hội này để nói chuyện cùng Khúc Ức Hành.
Mà khi đến phiên cô phỏng vấn Khúc Ức Hành chỉ là việc công xử theo phép công hỏi mấy vấn đề, dường như anh không nhận ra cô.
Kiều Tê mất mát đi theo Trương Nhược Chanh trở về ký túc xá, Trương Nhược Chanh còn tưởng rằng lúc phỏng vấn cô không phát huy tốt nên trên đường không ngừng an ủi Kiều Tê, lại không nghĩ rằng chính mình một lời thành sấm truyền, đêm đó Kiều Tê nhận được thông báo ở chỗ Hội Bí thư, cô được nhận vào vòng 2, cách 2 lần phỏng vấn Kiều Tê cũng thuận lợi thông qua.
Cho đến khi Hội Bí thư chào mừng thành viên mới Kiều Tê mới phát hiện đúng như lời Trương Nhược Chanh nói, trừ hai nam sinh các nữ sinh đã chờ ở trong phòng học đều giống như cô...!đặt ở trong đám đông thì không tìm thấy người.

Đến lúc Khúc Ức Hành cùng một nữ sinh khoan thai tới muộn, hai người vừa nói vừa cười đi vào phòng học.
Là Tô Văn.
Quả nhiên là Tô Văn, Kiều Tê có một loại cảm giác trào ra từ bên trong giống như là bi ai.
Đúng vậy.

Khúc Ức Hành là người ưu tú như thế.

Mà thân là một người con trai, nhìn Tô Văn bằng con mắt khác là hết sức bình thường.
Chỉ là, Kiều Tê vẫn khó nén nổi cảm giác mất mát trong lòng.
Lần sau gặp mặt mới qua mấy ngày, Kiều Tê đã nghe Trương Nhược Chanh nói Khúc Ức Hành và Tô Văn ở bên nhau.
Qua một đoạn thời gian, Trương Nhược Chanh lại không biết từ nơi nào nghe nói ban đêm Tô Văn không về ngủ, đại khái là cùng Khúc Ức Hành thuê phòng khách sạn.
Trương Nhược Chanh khi thuật lại tin tức này ngữ khí nửa tin nửa ngờ, Kiều Tê ban đầu cũng không tin.
Cô cũng không hề ôm ảo tưởng và hy vọng xa vời với Khúc Ức Hành, tình cảm đơn phương của cô đã chết non ở thời điểm Khúc Ức Hành và Tô Văn cùng nhau cười nói xuất hiện.

Chỉ cần mỗi lần Hội Bí thư họp có thể nhận được một chút dịu dàng từ Hội trưởng Khúc Ức Hành đối với cô như vậy là đủ rồi.
Cho đến một buổi tối ở học kỳ I.
Từ ngày đó bắt đầu, tất cả đều thay đổi.
...........