Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vùng Cấm Turing - Chỉ Tiêm Đích Vịnh Thán Điệu

Chương 4




Sau khi Tôn Lạc Tri rời khỏi ký túc xá, Nhan Giai Thụy đứng bật dậy, túm tóc mình, phát ra tiếng hét thầm lặng.

Uông Cốc cũng lo lắng: “Carry, anh cố vấn phát hiện rồi, giờ phải làm sao?”

“Trời ơi, mình cũng không biết nữa, ngày đầu tiên đã lật xe rồi!!! Hack mạng lưới trường học là tội gì nhỉ, có bị kỷ luật không? Có bị phạt tiền không? Không bị đuổi học chứ!!” – Nhan Giai Thụy lo lắng đi đi lại lại, đập đầu vào thành giường, phát ra tiếng “bịch” lớn.

Cậu như không cảm thấy đau, vội vàng lấy điện thoại ra: “Chuyện gì thế này, blog của S thần hôm nay cũng không mở được… Ơ?”

Mở lại trang web blog, Nhan Giai Thụy bỗng nhiên vui mừng phát hiện trang web đã được tải lại.

Tuy nhiên, giao diện đã hoàn toàn thay đổi.

Tất cả các bài viết đều bị xóa sạch, bao gồm cả bài viết bán “Bộ công cụ tân sinh viên” trước đây.

Tên miền cũng được đổi thành “Lời xin lỗi chân thành”, bên dưới chỉ còn lại một bài viết được ghim.

Nhan Giai Thụy click vào xem, thấy nội dung như sau:

[(Đã ghim) Xin tuyên bố:]

Tôi không phải là Signale, blog này cũng không liên quan gì đến đại thần Signale, chỉ là trang web cá nhân của tôi dùng để bán script [1] .

Tất cả các công cụ trong “Bộ công cụ tân sinh viên” đều không phải do đại thần Signale tạo ra, tôi đã mạo danh anh ấy để tăng doanh số và danh tiếng.

Tôi xin chân thành xin lỗi: Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi!

Tôi đã sai rồi!

Hôm qua SA [2]  đã liên lạc với tôi, tất cả thông tin tài khoản và một phần thông tin cá nhân của tôi đã bị lộ, có phải là do đại thần Signale ra tay không? Xin hãy tha cho tôi, lần này tôi thật sự là bị lòng tham che mắt, tôi đảm bảo sau này sẽ không tái phạm nữa!

Tất cả nội dung trên trang web này đã bị xóa, tôi sẽ quyên góp toàn bộ số tiền thu được! Dưới đây là một số bằng chứng quyên góp.

[Ảnh][Ảnh][Ảnh]

[Một ảnh gif quỳ lạy rơi lệ]

Một lần nữa, tôi xin lỗi! Xin hãy tha thứ cho tôi!

Miệng Nhan Giai Thụy há hốc, cuối cùng tạo thành hình chữ “O”.

Sau khi đọc xong bài viết, cậu như bị một nghìn chiếc xe lu cán qua, lại như bị sét đánh liên tục.

Cậu theo bản năng chia sẻ bài viết cho Uông Cốc, sau đó luống cuống hỏi: “Ơ… đây… đây… đây không phải đại thần Signale sao?”

Uông Cốc vừa xem vừa nhỏ giọng hỏi: “Rốt cuộc Signale là ai vậy?”

Nhan Giai Thụy: “Là… là một hacker rất giỏi… Thật ra thì mình cũng không biết rõ lắm. Chỉ là lúc lướt forum, nghe mọi người nhắc đến mấy đại thần hacker của Hoa Quốc, đều nói Signale là người bí ẩn nhất, thần long kiến thủ bất kiến vĩ… Có người ca ngợi thực lực của anh ấy là đỉnh nhất, là TOP 1 ẩn danh, thế là mình nhớ.”

Uông Cốc: “Ừm, nghe có vẻ lợi hại thật. Người tạo ra công cụ kia cũng là cao thủ đấy, chỉ cần một cú click chuột là có thể hack cả tòa nhà ký túc xá; nhưng mà gặp Signale thì lại không có sức phản kháng, vậy nên Signale vẫn là lợi hại nhất?”

Nhan Giai Thụy ôm đầu, bực bội: “Giờ không phải lúc bàn về chuyện ai lợi hại hơn ai! Mà là cao thủ kia đã bị xử lý rồi, vậy mình phải làm sao đây! Mình đã dùng công cụ của anh ta, nhỡ anh cố vấn điều tra ra mình thì sao, trời ơi! Ai cứu mình với!!”

“Kêu gào cái gì đấy?”

Vừa lúc đó, Tôn Lạc Tri lại gõ cửa, sau đó tự ý đẩy cửa bước vào.

Khoảnh khắc ấy, Nhan Giai Thụy nhìn anh ta với ánh mắt như một chú heo con đáng thương sắp bị đem đi giết…

“Trông tôi đáng sợ vậy sao?” – Tôn Lạc Tri bật cười. “Tôi không phải giáo viên chủ nhiệm cấp 3, sẽ không thúc ép các cậu học hành đâu! Vừa nãy tôi đến chỗ quản lý ký túc xá xác nhận, hình như cả dãy nhà các cậu đều có mạng, bây giờ thầy ấy đang khẩn cấp điều chỉnh, tối nay sẽ ngắt mạng thủ công.”

Nhan Giai Thụy dè dặt hỏi dò: “Thầy ấy có biết nguyên nhân không ạ?”

“Không biết, thầy ấy nói có thể là bị hack, nhưng mà lịch sử bị xóa rất sạch sẽ, là cao thủ ra tay, rất khó truy tìm.” – Nói đến đây, Tôn Lạc Tri không nhịn được cười. “Thầy ấy còn nói, năm nào cũng vậy, khoa Máy tính là lắm trò nhất, chắc chắn sẽ có người thử hack mạng lưới trường học, hoặc là tân sinh viên, hoặc là mấy đứa cày game cả kỳ nghỉ hè, cứ hễ khai giảng là lại rục rịch, đứa nào cũng muốn thách thức quy định ngắt mạng lúc 11 giờ.”

Nhan Giai Thụy: “…”

Uông Cốc: “…”

Quả nhiên là khoa Máy tính trường Đại học D, hóa ra đây là chuyện thường ngày ở huyện à?

Dù sao thì tảng đá trong lòng Nhan Giai Thụy cũng đã được gỡ bỏ.

Tôn Lạc Tri nói tiếp: “Thôi được rồi, chuyện này không liên quan đến các cậu. Nhưng mà đừng chơi game nữa, ngày mai còn phải huấn luyện quân sự. À còn nữa, cố gắng tham gia Cúp Kim Hà – Đúng rồi, Uông Cốc, bên trên yêu cầu mỗi lớp ít nhất phải có ba người đăng ký, tôi đã đăng ký cho cậu rồi.”

Uông Cốc giật mình, lo lắng: “Sao… Sao lại thế ạ? Em còn chưa học…”

“Đừng căng thẳng.” – Tôn Lạc Tri cười ha hả, vỗ vai cậu. “Đây là cơ hội tốt để nâng cao bản thân, cố gắng học hỏi, biết đâu lại giành được học bổng kha khá, điều này cũng rất quan trọng với cậu mà, phải không?”

Uông Cốc cúi đầu.

Tôn Lạc Tri nói tiếp: “Dù sao phòng các cậu cũng đã có hai người đăng ký rồi, nên tôi đăng ký cho cậu luôn, ba người cùng nhau học tập, tiến bộ cũng tốt. À đúng rồi, tôi đến đây còn muốn nói chuyện với Thời Dạ – Thời Dạ, em có trong đó không?”

Hắn bước tới, gõ gõ vào tấm rèm của Thời Dạ.

Nhưng bên trong vẫn không có tiếng trả lời.

Tôn Lạc Tri mất kiên nhẫn, đưa tay vén tấm rèm lên.

Xoạt.

Trên giường, chỉ thấy hai chiếc bàn nhỏ, trên đó đặt một chiếc laptop, bên cạnh còn kết nối với một màn hình mỏng, bên dưới là điện thoại.

Thời Dạ im lặng ngồi dựa vào tường, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím laptop.

Qua phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm của cậu, có thể mơ hồ nhìn thấy ba màn hình sáng rực, vô số ký tự đang chạy với tốc độ chóng mặt.

Cho đến khi tấm rèm bị vén lên, ánh mắt Thời Dạ mới hơi dịch chuyển, nhìn Tôn Lạc Tri đang đứng dưới giường.

Bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, Tôn Lạc Tri bỗng cảm thấy sởn gai ốc, nhưng là cố vấn học tập, hắn không muốn mất mặt trước sinh viên, bèn tiến lên một bước, nói với thái độ cứng rắn hơn: “Thời Dạ, tại sao chiều nay em không tham gia huấn luyện quân sự? Cứ ngồi đây chơi game sao? Dù em có trường hợp đặc biệt, nhưng đó không phải là lá bùa miễn tử, những quy định cần tuân thủ thì vẫn phải tuân thủ!”

Thời Dạ dường như không nhận ra thái độ trách móc của hắn, bình tĩnh nhìn Tôn Lạc Tri, cho đến khi hắn nói xong, cậu mới chậm rãi nói: “Lãng phí thời gian của em.”

“Cái gì… lãng phí?” – Nghe vậy, Tôn Lạc Tri cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận. “Đây là hoạt động mà sinh viên nào cũng phải tham gia, là quy định của nhà nước, sao lại nói là lãng phí thời gian của em, cái gì mà lãng…”

“Đúng vậy.” – Thời Dạ lạnh lùng nói. “Thời gian của em rất quý giá.”

Nói xong, cậu đưa tay ra, kéo tấm rèm lại, che khuất tầm nhìn của Tôn Lạc Tri.

Ký túc xá bỗng chốc im lặng.

Miệng Nhan Giai Thụy há hốc còn to hơn lúc nãy.

Mặt Tôn Lạc Tri đỏ bừng, chưa từng nghĩ mình lại bị một tân sinh viên phản bác đến câm nín, tức giận chỉ tay vào tấm rèm: “Thời Dạ! Em còn cố chấp như vậy, tôi sẽ báo cho phụ huynh!”

Giọng nói lạnh lùng vang lên từ bên trong: “Tùy thầy.”

Tôn Lạc Tri tức giận đấm mạnh vào tường!

Nhan Giai Thụy vội vàng khuyên nhủ: “Thầy Tôn, bình tĩnh, bình tĩnh…Thầy cũng nói là cậu ấy có trường hợp đặc biệt, phải thông cảm hơn một chút…”

“Được!” – Tôn Lạc Tri tức giận. “Cậu đợi đấy!”

Sau khi Tôn Lạc Tri bỏ đi, Nhan Giai Thụy và Uông Cốc nhìn nhau, Uông Cốc thậm chí còn quên mất chuyện mình bị “ép” đăng ký Cúp Kim Hà.

Nhưng có bài học nhãn tiền, tạm thời họ không dám nói chuyện với Thời Dạ, chỉ lén lút nhắn tin.

Nhan Giai Thụy: [Trời đất ơi, anh Dạ ngầu bá cháy…]

Uông Cốc: [Anh cố vấn có vẻ giận lắm, định báo phụ huynh rồi, không sao chứ?]

Nhan Giai Thụy: [Mình nghĩ chắc chỉ là gọi phụ huynh thôi. Chính miệng thầy Tôn cũng nói là cậu ấy “có trường hợp đặc biệt” mà, nhưng mà đến lượt mình thì cũng không nhịn được.]

Nghĩ đến đây, Nhan Giai Thụy nhớ lại lúc mình cũng bị phớt lờ hoàn toàn, không ngờ nhanh như vậy đã đến lượt Tôn Lạc Tri, bỗng nhiên thấy hơi buồn cười.

Nhan Giai Thụy: [Thôi, ngủ đi, mai còn phải huấn luyện quân sự. Mình cũng muốn được ngầu lòi như anh Dạ, phang một câu “Lãng phí thời gian” quá hu hu hu.]

Ký túc xá lại trở nên yên tĩnh.

Nhan Giai Thụy vừa ngáp vừa dùng điện thoại tìm kiếm “tự kỷ”, “tự bế”, cậu thấy kết quả tìm kiếm như sau:

[Người mắc chứng tự kỷ gặp khó khăn trong giao tiếp xã hội, họ ít nhiều thiếu hụt hứng thú giao tiếp với người khác, cũng thiếu kỹ năng và cách thức giao tiếp bình thường.

Biểu hiện điển hình là: né tránh ánh mắt, ít phản ứng khi được gọi, thiếu hụt hứng thú giao tiếp với người khác, khó khăn trong việc hiểu cảm xúc và suy nghĩ của người khác, không hiểu quy tắc xã hội, không thể điều chỉnh hành vi xã hội của bản thân dựa trên tình huống và ngữ cảnh, khó khăn trong việc thiết lập tình bạn.

Biểu hiện cụ thể của người bệnh sẽ khác nhau tùy theo độ tuổi và mức độ nghiêm trọng của bệnh, trong đó, khó khăn trong giao tiếp với bạn bè đồng trang lứa là rõ ràng nhất.]

Thời gian trôi qua, 12 giờ đêm đã điểm.

Tắt đèn, Thời Dạ dường như vẫn đang gõ bàn phím, nhưng âm thanh phần lớn bị che khuất bởi tấm rèm dày cộp.

Trong tai hai người còn lại, những âm thanh dồn dập, khe khẽ ấy giống như tiếng mưa rơi trên cửa sổ, trở thành tiếng ồn trắng vừa đủ giúp họ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, 7 giờ sáng.

Thời Dạ mở mắt, vén rèm, rời khỏi giường.

Đánh răng, rửa mặt, thay quần áo, sắp xếp đồ đạc.

Mọi thứ đều phải được đặt đúng vị trí của nó, đường nét gọn gàng, ngăn nắp.

Khi đóng cửa, phải quay đầu lại kiểm tra trong vòng 2 giây.

Dây giày phải được buộc gọn gàng thành hình con bướm.

Thời gian ra khỏi cửa là 7 giờ 15 phút, đồng hồ bấm giờ trên đồng hồ thể thao là 20 phút.

Buổi sáng ở trường Đại học D, hương cỏ cây được đánh thức trong ánh ban mai, làn gió nhẹ mang theo hơi nóng của ngày hè.

Thời Dạ chạy bộ dọc theo tòa nhà ký túc xá về phía bắc, đến con đường chính của trường, tiếp tục chạy bộ dọc theo con đường, đi qua giảng đường, sân vận động, thư viện, tòa nhà thí nghiệm…

Vào thời điểm này, xung quanh vắng tanh không một bóng người.

Cậu có thể tập trung suy nghĩ mà không bị ai làm phiền.

Đối với bài toán ước lượng tham số của thuật toán HMM, tức là đã biết chuỗi quan sát O=(o1,o2,…,oT), ước lượng tham số mô hình λ=(A,B,π), sao cho xác suất của chuỗi quan sát dưới mô hình này P(O|λ) là lớn nhất. Sử dụng thuật toán EM [3]  kinh điển, kỳ vọng của hàm logarit khả năng của dữ liệu đầy đủ đối với phân phối xác suất có điều kiện của biến ẩn trong trường hợp cho trước tham số mô hình và biến quan sát là…

Q(λ,λ-)=∑logP(O,I|λ)P(I|O,λ-)

Công thức hiện lên từng chữ một trước mắt, đột nhiên có thứ gì đó lọt vào tầm nhìn của cậu.

Thời Dạ cúi đầu, thấy một quả bóng rổ đập vào đầu gối mình, nảy lên hai cái rồi dừng lại.

Cậu hít sâu một hơi, dừng bước.

Từ phía sân bóng rổ bên phải, cách hàng rào sắt, có tiếng người gọi: “Này! Có thể ném trả bóng được không, cảm ơn!”

Sở Anh Túng một tay bám vào hàng rào sắt, gọi với theo bóng lưng người kia, nhưng không nhận được hồi âm, thắc mắc: “Này, có nghe thấy không? Bóng!!”

Sau đó, anh ta thấy người đang chạy bộ kia giơ chân lên, đá quả bóng rổ của mình bay xa hơn.

Sở Anh Túng: “?!”

Quả bóng rổ lăn lông lốc trên mặt đất, cuối cùng rơi vào bồn hoa, biến mất. Anh ta phải chạy ra khỏi sân bóng, đi đường vòng xa hơn mới có thể nhặt lại được.

Tên bạn thân chơi bóng cùng chạy đến, nói: “Ê, Anh Túng, kia chẳng phải là cậu tân sinh viên ngầu lòi hôm qua sao?”

Nhìn kỹ lại, người đang chạy bộ kia chẳng phải là Thời Dạ sao?

Chỉ thấy Thời Dạ đá bay quả bóng rổ chắn đường, thản nhiên cúi xuống thắt dây giày, sau đó tiếp tục chạy đi.

“…”

Sở Anh Túng nhíu mày: “Mẹ kiếp, thằng nhóc này cố ý phải không? Chắc chắn là cố ý!”
[1]  Một đoạn mã lệnh được viết bằng một ngôn ngữ lập trình, dùng để tự động hóa một tác vụ nào đó.

[2]  SA: Viết tắt của System Administrator, tức là Quản trị viên hệ thống.

[3]  EM (Expectation-Maximization): Thuật toán kỳ vọng – tối đa hóa, là một thuật toán lặp được sử dụng để tìm ước lượng khả năng tối đa của các tham số trong mô hình thống kê, trong đó mô hình phụ thuộc vào các biến tiềm ẩn không được quan sát.