Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Không Làm Vua Thời Tiền Sử

Chương 1: Khởi đầu mới.




Chương 1: Khởi đầu mới.

Vào những năm cuối cùng của thế kỉ 21. Trái đất đã trải qua một thời kì đại thảm hoạ. Một loại virus được phát tán từ thiên thạch đã tiêu diệt gần hết các loài động vật lúc bấy giờ, và virus đã khiến cho con người và kể cả các loài động vật trở nên đột biến. Nhưng nó cũng đã khiến cho con người khai phá ra nhiều năng lực trước đây họ chưa từng biết, con người đã tiến bộ vượt bậc trong gần 100 năm. Thời kỳ đó sau này được người ta gọi là thời kì “Đại Tiến Hoá” không riêng gì con người, các loài động thực vật cũng đã tiến hoá một cách vượt bậc hơn và tạo ra nhiều giống loài tiến hoá mới, phân chia ra tiếp quản trái đất. Trải qua gần 1 ngàn năm phát triển, các loài sinh vật trên trái đất đã đạt đến mức độ tiến hoá đỉnh điểm. Sau quãng thời gian dài đằng đẵng, loài người đã hoàn toàn thống trị trái đất trở lại, họ tiêu diệt toàn bộ những giống loài chống đối loài người và thống nhất lại toàn bộ trái đất thành một quốc gia hoàn chỉnh. Nhưng dã tâm của loài người là vô hạn. Họ đã bắt đầu hướng ra các hệ thiên hà khác mà c·hiếm đ·óng. Qua thêm 100 năm con người đã tàn sát toàn bộ các sinh vật trong 10 dải ngân hà, nhằm chiếm lấy tài nguyên vô tận trong các dải ngân hà đó. Hành động này khiến cho các sinh linh trong các dải ngân hà khác cảm thấy lo lắng và đã âm thầm liên kết lại với nhau nhằm thảo phạt và tiêu diệt toàn bộ tất cả các nền văn minh trên trái đất. Trong vòng 200 năm, các liên minh nổi lên với khẩu hiệu tiêu diệt trái đất đã liên tục mọc lên và ép trái đất trở lại nơi đất mẹ. Văn minh trái đất tuy rằng đã tiến hoá vượt xa tất cả những thiên hà còn lại nhưng vì trong quá trình đi xâm lăng thiên hà khác, trái đất đã không còn một nơi làm đồng minh. Họ chỉ có một mình chiến đấu và rơi vào thế ngàn cân treo sợi tóc và điều chờ đợi họ chính là sự huỷ diệt đến từ các thiên hà khác.

“Diệp Hiểu Minh, phát minh của cậu đã sắp hoàn thành chưa.” Một giọng nói vang lên, Diệp Hiểu Minh đưa mắt nhìn qua liền thấy một người mặc bộ giáp màu vàng kim, dáng đứng hiên ngang, khuôn mặt uy nghiêm khiến cho người khác muốn quỳ xuống xưng thần. đó là ngài Tổng Thống. Ông ta là người đứng đầu nhân loại lúc bấy giờ. Ông ta cũng là người mạnh nhất của nhân loại trong thời điểm hiện tại.

“Thưa Tổng Thống. Đã hoàn thành, chỉ cần 10 phút khởi động nữa là có thể đưa một người trở về quá khứ.” Người tên Diệp Hiểu Minh lên tiếng trả lời vị Tổng Thống. Anh ta là người mang năng lực thiên về trí não và không gian, trong vòng 10 năm, Diệp Hiểu Minh đã thành công nghiên cứu ra máy thời gian, khiến cho con người có thể một lần trở về quá khứ. Nếu nhân loại không rơi vào bước đường này, có lẽ nhân loại sẽ có một bước tiến lớn hơn.

“Có phải quyết định năm đó của tôi là sai lầm hay không.” Bỗng nhiên tổng thống lên tiếng. Trong giọng nói có thể nghe được cảm xúc hụt hẫng của ông. Qua qua trình tiến hoá dài đằng đẵng. Nhân loại đã tìm ra cách để kéo dài tuổi thọ một cách thần kỳ.

Hơn 300 năm trước, khi vị tổng thống này mới lên ngôi đã trực tiếp đưa ra nhiều cuộc cải cách, và cũng nhờ ông mà trái đất đã được thống nhất. Chưa dừng ở đó, ông bắt đầu đưa quân đi xâm lấn các thiên hà khác. Với ước muốn khiến cho nhân loại ngày càng phát triển hơn. Nhưng hiện tại ông đã cảm thấy quyết định năm đó của mình có phải là sai lầm?

“Đáng nhẽ ra, lúc đó ta phải ngh lời của cha cậu. Dừng lại cuộc c·hiến t·ranh thiên hà này.” Ông thở dài nói tiếp.

“Xin ngài đừng nói thế. Tất cả các quyết định của ngài đều suy nghĩ đến toàn bộ nhân loại chúng ta.” Diệp Hiểu Minh vội vàng nói. Ánh mắt nhìn ra ngoài vòm trời ngoài kia. Phía trên đó liên tục có các luồng sáng chói mắt phát ra. Ngày hôm nay, là ngày tổng t·ấn c·ông của liên minh thảo phạt, họ đã quyết định ngày hôm nay phải tiêu diệt hoàn toàn trái đất. Diệp Hiểu Minh cũng biết, thứ họ muốn không chỉ là thảo phạt, mà chính là nguồn tài nguyên và kỹ thuật khoa học mà trái đất hiện có.

“Thưa tổng thống, còn 5 phút nữa là lớp phòng ngự sẽ bị phá huỷ.” Một giọng nói máy móc vang lên cắt ngang cuộc hội thoại của hai người. Đó là AI, trí thông minh nhân tạo được tạo ra để nắm giữ toàn bộ kiến thức của nhân loại.

“Diệp Hiểu Minh, ta có một thỉnh cầu với cậu.” Tổng Thống gật đầu tỏ vẻ đã biết, rồi quay qua tiếp tục nói chuyện với Diệp Hiểu Minh.

“Xin ngài đừng nói thế. Chỉ cần ngài ra lệnh việc gì ta cũng có thể làm.” Diệp Hiểu Minh cúi đầu không dám nhận lời nói của Tổng Thống.

“Nếu ta c·hết đi, xin cậu hãy mang AI đi về quá khứ, tiếp tục gây dựng lại nền văn minh của chúng ta, ta không thể để nó bị huỷ diệt trong tay mình.” Tổng Thống nói, ánh mắt cầu khẩn nhìn Diệp Hiểu Minh.

“Tôi không thể, người nên rời đi là ngài mới đúng.” Diệp Hiểu Minh vội nói.

“Ta không thể để những người từng chinh chiến với ta chiến đấu một mình. Họ cần ta. Ta mong cậu có thể tiếp tục duy trì sự huy hoàng của nhân loại. Nếu cậu gặp ta của 300 năm trước, hãy nói với hắn đừng đi con đường của ta đã lựa chọn.” Tổng Thống thở dài. Đưa tay ném vòng tay chứa AI cho Diệp Hiểu Minh. Sau đó thân thể tổng thống dần bay lên, hướng bên ngoài không gian bay đi. Mặc kệ cho Diệp Hiểu Minh phản đối bên dưới.

“Cậu là người thích hợp nhất. Theo tính toán của ta. Nếu ngài Tổng Thống xuyên không thì chỉ có 0,01% tỷ lệ thành công, nhưng cậu lại lên đến 1% tỷ lệ sống sót.” Giọng nói lạnh nhạt của AI vang lên ngăn cản lời nói của Diệp Hiểu Minh.

“Ta xxx, tỷ lệ sống thấp đến vậy ư.” Diệp Hiểu Minh suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, tỷ lệ thành công thấp đến đáng thương.

“Bởi vì năng lực của cậu là năng lực tinh thần, nên khi xuyên không thân thể cậu sẽ bị hư không xoắn nát, chỉ còn tinh thần cậu có thể duy trì, cậu là người tiến hoá hệ tinh thần nên tinh thần cậu có thể kiên trì được đến cuối cùng, còn Tổng Thống là người hệ t·ấn c·ông, tinh thần không thể mạnh mẽ được như cậu.” Giọng nói AI chầm chậm giải thích. Diệp Hiểu Minh cũng chỉ chấp nhận được loại giải thích này. Cậu ta khẽ xoay người. Chỉnh mốc thời gian là 1300 trước, ý định của cậu ta là quay về ngay lúc virus bùng phát để có thể kịp thời chuẩn bị có trận chiến hiện tại.

Ngay lúc Diệp Hiểu Minh đang trầm ngâm chỉnh sửa thì bên ngoài vang một t·iếng n·ổ lớn.

“Lớp phòng vệ đã vỡ, đám người Tổng Thống chỉ có thể kiên trì được 5 phút nữa, cậu phải tranh thủ. Đừng để sự hy sinh của họ là vô ích.” AI lên tiếng thêm lần nữa, kéo Diệp Hiểu Minh về thế giới thực tại. Hắn liên tục thao tác lên cỗ máy, lực hút cũng ngày càng lớn hơn.

Từng giây từng phút trôi qua, tiếng động bên ngoài càng kịch liệt.

5 phút trôi qua, tiếng chém g·iết liền không thấy đâu, thay vào đó là những tiếng hô hào t·ấn c·ông của quân liên minh. Đúng như lời AI nói, Tổng Thống chỉ có thể kiên trì được 5 phút. Nhưng 5 phút đó không phải phí công vô ích, cỗ máy thời gian đã được khởi động hoàn toàn.

“Diệp Hiểu Minh, ngươi mà cử động là tổng thống sẽ c·hết ngay tại chỗ.” Một giọng nói ồm ồm vang lên, Diệp Hiểu Minh liền quay lại thì thấy người đứng đầu của quân liên minh đang chạy tới, đằng sau là hàng trăm người đang dẫn theo Tổng Thống.

“Chỉ cần người giao AI ra, ta đảm bảo giữ lại mạng sống của hắn. Ta cũng sẽ cho ngươi một cuộc sống sung sướng sau này.” Tên thủ lĩnh đưa sung lên đầu của Tổng Thống, ý bảo chỉ cần Diệp Hiểu Minh cử động thì Tổng Thống sẽ bị hắn g·iết ngay lập tức.

Diệp Hiểu Minh khẽ nhìn Tổng Thống, khẽ cúi đầu rồi xoay người trực tiếp nhảy vào hố đen phía sau. Đám quân liên minh thấy vậy liền nổ súng nhưng không kịp. Diệp Hiểu Minh đã đi vào không gian hướng về quá khứ mà đi tới.

“Mẹ nó.” Tên thủ lĩnh lao nhanh tới, dự tính đi vào cùng nhưng bất ngờ, từ lỗ không gian phát ra một t·iếng n·ổ lớn, trực tiếp đánh bay thủ lĩnh quân liên minh. Vụ nổ đó cũng khiến cho cổng không gian của cỗ mãy bị nổ tung, lỗ không gian từ từ thu lại rồi biến mất.

Biến cố bất ngờ xảy ra khiến cho quân liên minh liền ngây người. Một lúc sau có người mới giật mình tỉnh lại, chạy đến đỡ tên thủ lĩnh kia dậy.

“Mẹ nó.” Tên thủ lĩnh chửi tục, nhìn một lúc vào khoảng không đó, một lúc sau mới quay lại đá vào người Tổng Thống một cái.

“Hắn đã đi đâu.” Tên thủ lĩnh gằn giọng hỏi. Đáp lại hắn chỉ là ánh mắt khinh bỉ của Tổng Thống.