Chương 10: Cấp F trung kỳ.
Sau một lúc lâu tìm kiếm, cuối cùng hắn đã tìm thấy thứ mà hắn đang tìm kiếm. Hai viên đá đánh lửa.
Hắn không biết ở thời kỳ này còn cách nào để lấy lửa ngoài mấy cách thủ công này nữa không.
Nhưng lúc vừa rồi tôi đã thử dùng một cành cây khô ma sát với những vụn gỗ để xem có thể tạo ra lửa không. Nhưng cơ bản là không thể, lý do chính là vì những vụn cây này từ lúc còn sống đã hấp thu năng lượng đến mức nhất định, nếu so sánh với sắt thì cũng gần ngang bằng rồi.
Muốn đánh lửa với những vụn câu này thì ít nhất cũng phải cấp E hoặc thậm chí là cấp D sơ kỳ trở đi. Hiện tại với cấp bậc của hắn thì không thể làm được việc này.
Chỉ còn cách kiếm mấy cục đá tôi cho là có thể đánh được lửa rồi để vào mấy bụi cỏ khô ráng mà đánh cho bén lửa mà thôi, giá như AI chịu bỏ ra một chút xíu năng lượng ra thì có phải dễ dàng hơn không.
Nhưng dù có năn nỉ gãy lưỡi làm sao thì con mụ đó vẫn im lìm trong chiếc vòng, không hó hé một tiếng nào hồi âm cho hắn. Hại hắn phải chật vật một hồi mới có được một đám lửa.
Nhìn thấy đám lửa đang dần dần lớn lên trong đống củi, hắn không kiềm được mà nở một nụ cười vui vẻ. Sắp được ăn thịt rồi!
Mấy ngày nay ăn toàn hoa quả thực sự là chán ngắt, hôm nay có thịt bảo sao hắn không thèm được.
Thấy lửa đã dần lớn, hắn bắt tay vào công việc chế biến chiến lợi phẩm của mình. Làm sạch lông, những phần không cần thiết. Sau đó lấy những loại lá mà hắn đã nhờ AI phân tích phủ đều trên bề mặt da của con thỏ, việc này giúp cho hương vị sau khi nướng xong sẽ trở nên thơm ngon hơn.
Do ở đây hắn không tìm ra được muối, cho nên đành phải ăn “nhạt” một thời gian, chờ khi nào tìm được biển thì hắn sẽ có thể có muối để ăn rồi.
Qua không bao lâu sau, một mùi hương thơm ngát nồng nàn truyền đến mũi hắn. Một mùi thơm nức mũi mà lâu lắm rồi hắn chưa thể cảm nhận được.
“Cảm giác này… quả thực làm người ta hoài niệm!”
Trong đầu hắn chợt nhớ lại hình ảnh kề vai chiến đấu khắp thiên hà kia. Cùng thưởng thức mùi vị của các sinh vật trên hành tinh khác. Cùng nâng ly ăn mừng chiến thắng của nhân loại.
Nhưng bây giờ…
Chỉ còn hắn, một mình hắn lưu lạc ở thời đại không biết tên này. Một thời đại không biết khi nào mới có thể trở về.
Bao nhiêu vạn năm trôi qua mới trở lại thời đại hắn rời đi?
Trong những tháng ngày đằng đẵng đó, liệu hắn có còn giữ lại cái tâm như lúc đầu?
Không biết, sau khi hắn rời đi trái đất đã trở thành như thế nào, hoặc là nói…
Thế giới của hắn còn tồn tại không?
Nhìn vào vòng tay chứa AI bên trong, cái chính nghĩa mà bọn chúng nói hoàn toàn là giả tạo.
Việc bọn chúng tổ chức tiến đánh lại chỉ vì AI này. AI chính là nơi lưu trữ toàn bộ tri thức phát triển của nhân loại.
Nắm giữ mọi phương diện từ khoa học kỹ thuật đến những việc nông lâm. Thậm chí từng cách tu luyện từ thấp đến cao.
Về mọi phương diện của nhân loại đều do AI nắm giữ và quản lý. Nếu bọn chúng lấy được AI, chính là lấy được tri thức nhân loại, cũng chính là lấy được phương pháp đẩy nhanh tiến độ tăng cấp của nhân loại.
Chính như thế nên ngài Tổng Thống thà hy sinh để hắn đưa AI rời đi, còn hơn đưa AI để giữ lại tính mạng. Với một người khôn ngoan như ngài ấy thì việc tự cắm đầu vào chỗ c·hết để bảo vệ họ rời đi là một việc không có khả năng.
Ngài ấy có thể rời trái đất, chờ một vài năm sau đạt được cấp độ kia thì ngài có thể quay lại để trả thù.
Phải biết hiện tại người bằng cấp độ với ngài ấy chỉ có vài người, nếu đạt được cấp độ kia thì một tay áp xuống đã dễ dàng đánh bai được hết tất cả.
Ngay lúc hắn đang thẫn thờ, hai người Hùng Tinh và Tiểu Vượng cuối cùng cũng đã bước chân vào cấp F trung kỳ. Hai luồng khí áp nhẹ nhàng bùng phát tạo thành những cơn thổi ra xung quanh.
Cả hai mở mắt ra, cặp ngươi màu xanh lam như một tia sáng chiếu rọi xung quanh. Nhìn vào hai đôi mắt đó hiện tại đã có cái “thần” của một con người hơn.
Diệp Hiểu Minh ngừng suy nghĩ, đứng dậy chắp tay nhìn hai người họ. Những ngọn tóc tơ mới mọc được gió thổi bay phấp phới. Một khí thế của bậc quân vương từ thân thể hắn tràn ra, dễ dàng cản lại khí thế của hai người kia. Đồng thời che chắn cho những con khác không vì thế mà tỉnh lại, làm gián đoạn giai đoạn quan trọng này.
Khung cảnh một thân thể bé xíu, đứng uy nghiêm trước hai sinh vật người toàn lông lá to lớn tạo ra một cảm giác kỳ quặc. Có thể ai cũng nghĩ rằng chỉ một bàn tay của hai sinh vật kia cũng có thể dễ dàng đập c·hết thằng nhóc này.
Nhưng tình cảnh ấy chắc chắn không thể nào xảy ra được, hiện tại việc dễ dàng áp chế cả hai sẽ rất khó, nhưng chắc chắn hắn có thể đánh bại được hai người họ trong vòng mười chiêu thức.
Một phần vì thực lực của hắn cao hơn, cùng với kỹ năng chiến đấu của hắn đã tích lũy không biết mấy trăm năm.
Cho dù hắn không có sức mạnh chăng nữa thì hắn vẫn có thể đánh bại được cả hai mà thôi.
Nhưng hắn cũng phải bất ngờ với sự tiến bộ này của cả hai, nếu nói hắn lên nhanh là vì hắn đã trải qua cấp bậc này rồi, đã biết cấp bậc này cần làm điều gì để vượt qua được nó để rồi đi đường tắt nhanh hơn.
Nhưng cả hai đạt được cấp độ này trong vài ngày, đó hoàn toàn nhờ vào tài năng của cả hai, hắn chỉ có thể trợ giúp cả hai phát triển nhanh hơn mà thôi.
“Chủ Thần!”
Cả hai sau khi mở mắt, đã tiến lên quỳ một gối hành lễ với hắn, những lễ nghi này là do AI vô tình nói ra. Nhưng bọn chúng đã coi đây là một việc bọn hắn nên làm để thể hiện lòng trung thành với hắn.
“Được rồi! Không cần làm vậy đâu!”
Hắn khua tay, tiến lên vài bước rồi đặt tay lên lớp lông dày của cả hai. Hơi cảm nhận nguồn năng lượng bên trong người bọn hắn một chút.
“Năng lượng thật tinh thuần!”
Hắn mỉm cười, với năng lượng như thế này, nếu cả hai đều khống chế hoàn hảo thì sau này chắc chắn sẽ trở thành những nhân vật mạnh mẽ như Tổng Thống, hoặc là đạt đến cấp bậc kia.
“Chỉ trong chưa đầy bảy ngày, cả hai đã đạt được cấp độ như thế này! Tuyệt vời!”
Hắn bật cười, đưa hai “người” to lớn kia quay lại đám lửa.
Nhưng khi cả hai nhìn thấy ngọn lửa như thế đều tỏ ra sợ hãi, trước đây mỗi lần ngọn lửa này xuất hiện đều t·hiêu r·ụi mọi thứ trên đường đi qua. Điều này giống như đã ăn sâu vào tiềm thức của bọn chúng, Mỗi lần ngọn lửa này xuất hiện đều là một tai ương to lớn đến bất kỳ giống loài nào đang sinh sống ở đây.