Chương 11: Thịt thỏ thật thơm!
“Các ngươi sợ nó?”
Diệp Hiểu Minh tràn ngập sự khó hiểu trong mắt, đôi mắt liên tục láo liên nhìn vào hai con vượn đang ôm nhau run cầm cập tại một gốc cây không xa.
Như để giải thích khúc mắc trong lòng của hắn, AI lại bất thình lình xuất hiện bên cạnh một lần nữa như u linh, giọng nói lanh lảnh tràn ngập cảm xúc cất lên. Nhưng lần này hắn không còn giật mình như trước nữa. Ai lại tắm hai lần trên một dòng sông đâu cơ chứ?
Diệp Hiểu Minh nhếch miệng đầy khinh thường: “Cuối cùng bà cô già này vẫn là không thể chịu ở trong đó quá lâu rồi!”
“Là do bọn chúng từ trước đến giờ chưa từng nghĩ mình có thể tiếp xúc với lửa. Một phần vì lửa trong mắt bọn chúng không khác gì thần thánh. Xuất hiện không dấu hiệu báo trước.”
Nghe đến đây hắn có chút hiểu ra, nhìn qua AI, ánh mắt từ khinh thường lại chuyển sang kinh ngạc nhất thời. Không hiểu sao dạo gần đây hắn có cảm giác AI ngày càng chân thật hơn, ngày càng giống một “con người” hơn. Mấy lần trước chỉ là cảm giác mơ hồ, nhưng lần này hắn đã chắc chắn được điều này.
Cô nàng này đang thực thể hoá bản thân hả?
Điều làm hắn kinh ngạc nhất hiền tại chính là nhìn thấy được trên gương mặt ấy đang hiện lên một nụ cười mỉm tuyệt đẹp, đẹp khiến hắn không kiềm được mà thốt lên:
“Đẹp quá!”
“Đẹp lắm sao?”
AI khẽ vuốt lọn tóc hư ảo trong tay, nghiêng đầu nhìn hắn nhoẻn miệng cười.
Nhìn thấy cảnh này hắn vội vàng định thần lại, ho khù khụ vài cái:
“Quay lại chuyện chính, điều thứ 2 là gì?”
Hắn đành đánh lạc hướng bằng cách kéo câu chuyện về lại, mặc dù nói đến đây hắn đã hiểu ra vì sao rồi. Nhưng mà… thực sự quá đẹp. Đúng là đẹp đến dụ dỗ lòng người mà.
Không biết người trước kia tạo ra nhân dạng của AI phải có đôi mắt như thế nào mới có thể viết ra một mã lập trình ra gương mặt như thế này. Nếu ở thời đại cũ thực sự cũng rất khó kiếm được người có thể sánh ngang với gương mặt này đâu.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn phải dặn lòng đây chỉ là một trí thông minh nhân tạo mà thôi, không thể có tình cảm được đâu Diệp Hiểu Minh ơi!
AI cũng không tiếp tục trêu ghẹo hắn nữa, tiếp tục nói thêm:
“Là do mỗi lần ngọn lửa xuất hiện đều t·hiêu r·ụi mọi thứ mà nó đi qua, nên bọn chúng có nỗi sợ bẩm sinh với những ngọn lửa này!”
“Ồ!”
Hắn ồ lên một tiếng có lệ, tiến lên phía của hai con vượn đang sợ hãi kia. Thực ra hắn đang trống để không nhìn vào gương mặt của AI, nếu không hắn thực sự sẽ xảy ra những suy nghĩ trái luân thường đạo lý đó.
“Lại đây đi!”
Diệp Hiểu Minh mỉm cười, tiền tới nắm lấy hay cánh tay to lớn kéo về phía đám lửa nhỏ. Tiểu Vượng và Hùng Tinh tuy trong lòng vẫn còn cực kỳ sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào cưỡng lại được lời nói của Diệp Hiểu Minh.
Đành run rầy tiến lại gần đám lửa đang phập phùng kia.
“Ngồi đi! Có thứ này cho các ngươi thử đây!”
Hắn phủi mông ngồi bệt xuống một đám cỏ đã được hắn chuẩn bị từ trước, bàn tay nhỏ bé đưa ra nắm lên chiếc đùi to bự của con thỏ đã được nướng chính.
Ngay khi chân thỏ được xé ra, một mùi hương nức mũi của mùi thịt nướng tràn ngập quanh không gian. Khiến cho Hùng Tinh và Tiểu Vượng không kiềm được mà chảy nước miếng.
“Ngậm miệng lại, thấy ghê quá!”
Hắn bĩu môi, ném chiếc đùi nghi ngút khói về phía Hùng Tinh, tay còn lại cũng xé nốt chiếc đùi còn lại đưa cho Tiểu Vượng.
Nhưng làm hắn ngạc nhiên là hai con vượn này lại ngửi ngửi vài cái rồi nhìn nhau, giống như kiểu không biết phải làm gì.
Nhìn thấy cảnh này Diệp Hiểu Minh cạn lời, hết lời để nói. Thôi thì ngàn vạn lời nói không bằng một hành động. Hắn đưa tay xé nốt một chiếc chân trước của con thỏ. Phần này có lẽ là phần hắn có thể hăn dễ nhất rồi.
Mặc dù chiếc chân có vẻ nhỏ thật, nhưng vẫn phải to hơn người hắn một chút.
“Nhìn ta mà học hỏi nè!”
Hắn há to miệng, không ngần ngại mà cắn mạnh một phát vào chân thỏ, dùng lực xé ra một miếng thịt lớn rồi nhai nhồm nhoàm trong họng. Ngay khi miếng thịt hoà quyện vào từng tế bào cảm giác ở lưỡi hắn đã không nhịn được mà thốt lên.
“Món ăn ngon nhất của nhân gian chỉ có vầy mà thôi!”
Tuy vẫn còn thiếu chút mặn, nhưng chỉ cần như vậy đã là quá đủ với hắn bây giờ rồi.
Tiểu Vượng và Hùng Tinh nhìn thấy cảnh này cũng không còn do dự gì nhiều, cùng há miệng thật to, cắn một miếng thật lớn mà nhai.
Lần đầu tiên bọn chúng được thử một món ăn hoàn toàn lạ lẫm này, bọn chúng cũng đã quên đi nỗi sợ của đốm lửa kia. Điên cuồng mà cắn xé chiếc đùi to lớn kia.
Một người hai vượn cứ như thế mà đánh chén hết con thỏ nướng đầu tiên ở tiền sử này. Mặc kệ cho bầy vượn đang nhắm mắt bế quan tu luyện kia tự chảy nước dãi trong vô thức.
“Mùi gì mà thơm quá vậy ta?”
…
Ánh chiều tà đỏ rực soi sáng cả khu rừng, hắn đứng trên một cành cây trên cao chắp tay nhìn vào ánh chiều tà này.
Đằng sau một thân ảnh hư ảo dần dần xuất hiện âm thầm đứng sau hắn, đôi mắt trong veo nhìn thân hình bé nhỏ trước mặt.
Bên dưới bầy vượn đã rục rịch một vài cỗ khí tức cuồng bạo đột phá. Nhìn thành quả của bản thân, cuối cùng hắn cũng có một chút niềm tự hào. Đây sẽ là bước đệm đầu tiên để thực hiện kế hoạch quay lại tương lai của hắn.
“Thế giới của ta. Đợi ta quay về!”
Diệp Hiểu Minh nhìn lên bầu trời đang dần xẩm tối thì thầm.
…