Chương 2: Thế giới trước thời kỳ nguyên thuỷ.
Trong dòng thời gian vô tận, một thân ảnh đang lơ lửng trôi dạt vô định trong đó. Thân ảnh này chính là Diệp Hiểu Minh, anh ta cũng không biết mình đã trôi nổi trong dòng thời gian này bao lâu, ở đây tất cả nhận thức về thời gian mà anh ta biết đều không có tác dụng gì.
Trước đây anh ta đã nghĩ vô vàn các cảnh tượng khi bước vào lỗ hổng thời gian, nhưng khi anh bước vào mớt biết được, hiểu biết của mình hạn hẹp đến thế nào. Ở đây không có ánh sáng, không có sinh vật sống, thậm chí anh ta còn nghi ngờ rằng thân thể của mình còn tồn tại hay không. Tại đây chỉ có một màu tối đen như mực, anh ta cứ lơ lửng trôi như thế.
Bỗng nhiên, trong đường hầm tăm tối đó lại loé lên một ánh sáng le lói, kèm theo đó là một lực hút mạnh mẽ hút Diệp Hiểu Minh hướng về phía nó. Một ánh sáng chói mắt loé lên làm cho Diệp Hiểu Minh vội vàng nhắm mắt lại.
..
.
Trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một lỗ đen lớn, sấm chớp chớp giật liên hồi. Những cơn gió mạnh mẽ như muốn quấn bay mọi thứ xuất hiện từ lỗ đen đã khiến cho các loài động vật bên dưới sợ hãi chạy càng xa lỗ đen càng tốt. Một vài loại động vật mặc dù sợ hãi nhưng vẫn tò mò đứng từ phía xa nhìn lại.
Một thời gian trôi qua. Những cơn gió cũng đã dừng lại. Lỗ đen dần dần thu nhỏ lại rồi biến mất, chỉ để lại bên dưới đất một đứa trẻ bụ bấm đang ngủ say. Một lúc sau một bầy động vật giống như vượn cổ đại lục đục kéo nhau lại gần xem xét.
“@##$%&^^%@$.” Một con trong số chúng chỉ lên trời phát ra những tiếng rất khó hiểu. Mấy con còn lại nghe xong lập tức tỏ vẻ hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống bái lạy đứa trẻ đó.
“@$#%^&%%#$.” Con vượn đó tiếp tục nói. Một đàn gật đầu tỏ vẻ nghe hiểu, liền tiến lên khẽ nâng đứa trẻ lên, cẩn thận đưa lên cao rồi tất cả cùng đi về phía khu rừng rậm rạp.
…
..
Diệp Hiểu Minh khẽ nhăn mặt rồi mở mắt ra, trước mắt anh là một tán cây rậm rạp, khẽ quay đầu nhìn xung quanh thì thấy bản thân đang nằm trên một cành cây của một cái cây to lớn. Dưới lưng được lót một loại lá cây mềm mại đến kỳ lạ. Bỗng nhiên một con vật to lớn, thân hình giống vượn nhảy từ trên cao đáp xuống cành cây làm Diệp Hiểu Minh giật mình. Anh ta đề phòng nhìn con vượn đó, dáng người nhỏ bé khẽ lui về sau, nhưng Diệp Hiểu Minh lập tức cảm thấy không đúng.
“Tại sao thân thể lại cảm giác không có sức?” Diệp Hiểu Minh thắc mắc vội đưa bàn tay lên xem. Xuất hiện trước mắt hắn là hai bàn tay bụ bẫm, có thể nhìn thấy các ngấn thịt ú nu của trẻ con.
“Ta lại biến thành trẻ con rồi.” Diệp Hiểu Minh cảm thấy khủng hoảng tột độ, tại sao lại biến thành trẻ con rồi.
Hạ hai bàn tay xuống, thấy con vượn kia cẩn thận tiến sát lại gần, bàn tay từ từ mở ra, bên trong là những quả trái cây nhỏ dỏ mọng căng tròn, nó đặt loại trái cây đó xuống tấm nệm bằng lá cây đó rồi lùi ra ngoài, miệng phát ra những âm thanh kỳ quái rồi tung người nhảy đu sang các cành cây khác.
“Cứ vậy mà rời đi rồi?” Diệp Hiểu Minh ngẩn ra.
“Đây là thời kỳ đồ đá ư?” Sau khi quan sát một vòng thì hắn mơ hồ biết được bản thân đã rơi vào mốc thời gian xa hơn ban đầu dự tính, thậm chí xui xẻo hơn là trược tiếp rơi vào hành tinh khác.
“Có lẽ không phải là thời kỳ đồ đá.” Một giọng nói máy móc bỗng nhiên vang bên tai, làm Diệp Hiểu Minh giật bắn người. Quay đầu qua thì thấy AI đang đứng ở không trung bên cạnh, AI chỉ là một hình chiếu, nên cô ta có thể đứng ở bất kỳ đâu và không chịu tác động của trọng lực.
“Tại sao cô nói không phải?” Diệp Hiểu Minh thắc mắc.
“Nhìn bộng dáng của con vượn lúc nãy có lẽ là loài vượn cổ, có thể đây là kỷ Leolithic, hoặc thậm chí là Paleolithic*.” Diệp Hiểu Minh nói thêm, hắn đã nhìn qua, đây là một giống loài thực vật mà thời đại của hắn không có, thậm chí trong các viện bảo tàng hoặc sách lịch sử trái đất cũng không có nhắc tới. Hắn đã bác bỏ suy nghĩ là mình rơi vào một hành tinh khác, bởi vì máy thời gian chỉ di chuyển hắn đến một mốc thời gian nào đó, không có tác dụng với việc di chuyển không gian. Nói cách khác, nơi hắn đứng chính là nơi hắn tạo ra máy thời gian. Hắn đã xuyên về quá khứ không biết bao nhiêu ngàn năm, thậm chí là tỷ năm.
“Không phải, theo sự tính toán của tôi. Cậu đã vượt qua mốc thời gian 8000 năm trước công nguyên, cậu cũng đã vượt qua mốc thời gian 200 triệu năm trước, tức là vượt qua cả kỷ Jura. Đây là cực hạn tính toán của tôi, bởi vì kiến thức của tôi chỉ được lưu trữ từ kỷ Jura trở đi. Theo tôi nghĩ, có thể cậu đã vượt qua thời gian hình thành các sinh vật đơn bào.” AI trực tiếp bác bỏ suy đoán của tôi.
“Không thể nào, trước thời kỳ sinh vật đơn bào trái đất làm gì có lục địa như thế này.” Tôi không chấp nhận được sự thật nói.
“Có thể hiện tại cậu đang ở thời kỳ trước thảm hoạ Oxy, bởi vì mốc thời gian đó loài người không thể tìm hiểu được, không một tài liệu hay bằng chứng nào về thời kỳ đó còn tồn tại.” AI nói tiếp.
“Chờ một chút, tôi cần tiêu hoá những gì tôi vừa nhận được.” Diệp Hiểu Minh xua xua tay, hắn ta không ngờ được, một lần xuyên này trực tiếp đưa bản thân đến 2500 triệu năm trước, thậm chí còn hơn cả như thế. Vẻ mặt lo âu trên khuôn mặt non nớt của hắn làm cho AI có phần thích thú, đôi môi xuất hiện ý cười. Nêu Diệp Hiểu Minh nhìn thấy hắn sẽ cho rằng chính hắn đang nhìn lầm, AI là một trí tuệ nhân tạo, nói dễ hiểu thì nó giống như là một người máy, không thể nào thể hiện cảm xúc được.
Một lúc sau, một bầy vượn đu từ các cành cây khác lần lượt đứng đậu ở cành cây trước mặt, khuôn mặt tỏ vẻ thành kính. Một con vượn con thấy Diệp Hiểu Minh lạ lẫm liền tò mò buông người mẹ nó mà bò lại chỗ Diệp Hiểu Minh. Vượn mẹ thấy thế định lao lên cản nhưng không kịp, vượn con đã đứng trước mặt cua Diệp Hiểu Minh. Khuôn mặt tò mò nhìn chằm chằm vào hắn.
Nói nó là vượn con, nhưng nó đã to gần bằng những đứa trẻ 9, 10 tuổi ở thời đại của hắn.
Hắn khẽ đưa tay lên chạm vào trán đầy lông lá của con vượn, tuy thân hình thu nhỏ lại cùng tu vi của bản thân đã mất hết, nhưng hắn vẫn còn sức mạnh thần trí mạnh mẽ, hắn đang thử kiểm tra trí não của loài vượn này, khiến hắn ngạc nhiên là trí não loài vượn này to gần gấp đôi so với người hiện đại, đại não cũng có rất nhiều nếp nhăn. Điều này chứng minh rằng loài vượt này rất thông minh, nhưng tại sao bầy đàn này lại không tiến hoá đến bậc tiếp theo.
Còn một điều khiến hắn ngạc nhiên hơn, đó là thân thể vượn con lại chứa một nguồn năng lượng virus mạnh mẽ. Hắn thử đưa tâm thần ra xung quanh cảm nhận, liền kinh ngạc đến há mồm, năng lượng virus tại đây đậm đặc gấp mười lần năng lượng virus của thời đại hắn, phải biết thời đại mà Diệp Hiểu Minh đang sống chính là thời đại tiến hoá của loài người, góp công sức lớn nhất chính là loại virus này. Vậy mà ở đây phải nói thiên thời, địa lợi, nhân hoà mà giống loài vượn này lại không tiến hoá đến bậc đỉnh cao đó.
*: Kỷ Paleolithic được biết đến là kỷ xuất hiện trước cuộc cách mạng nông nghiệp (8000-5000 năm TCN) đây là mốc thời gian đánh dấu mốc thay đổi lịch sử của loài người. Con người đã tìm ra phương thức nông nghiệp với những cây tự nhiên, và tìm ra cách thuần hoá động vật từ hoang dã.