Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Không Làm Vua Thời Tiền Sử

Chương 3: Tiểu Vượng.




Chương 3: Tiểu Vượng.

“Này AI, cô có hiểu được bọn chúng nói gì không?” Diệp Hiểu Minh đưa tay che miệng khẽ hỏi AI.

“Có thể, chờ tôi một lúc.” AI bay về phía con vượn đầu hàng, đưa tay để lên đầu nó, con vượn già mặc dù sợ hãi nhưng không biết sao mà nó không dám phản kháng. AI phân tích một lúc, dữ liệu đã trực tiếp xông vào não bộ của Diệp Hiểu Minh, một tràng kiến thức ào tới làm cho hắn cảm thấy có chút đau đầu.

“Các ngươi hiểu lời ta nói chứ.” Diệp Hiểu Minh mở miệng lên tiếng, lần này là nói tiếng của loài vượn cổ.

“Thưa Chủ Thần. Chúng tôi có thể hiểu.” Con vượn già cung kính nói. Có vẻ như đám vượn này đã xem Diệp Hiểu Minh là Thần rồi.

Diệp Hiểu Minh khẽ nhướn chân mày, AI này quả thực làm được việc nha.

“Hãy nói cho ta biết, đây là đâu.” Giọng nói non nớt vang lên, nhưng bầy vượn lại không dám xem nhẹ.

“Đây là lãnh thổ của bầy chúng tôi. Nơi Chủ Thần đang ở là tổ của kẻ đứng đầu.” Con vượn già đó tiếp tục lên tiếng.

“Không phải, ý ta hỏi là năm nay là năm bao nhiêu, đang ở trên đại lục nào.” Diệp Hiểu Minh có chút mất kiên nhẫn nói.



“Năm? Đại lục gì cơ?” Bầy vượn ngơ ngác nhìn nhau. Còn Diệp Hiểu Minh thì buông tay bất lực.

“Cậu hỏi chúng nó chúng nó cũng không hiểu gì đâu, kiến thức của chúng nó chỉ là đi kiếm ăn rồi giữ gìn lãnh thổ thôi.” AI lên tiếng giải thích, điều này Diệp Hiểu Minh chợt hiểu ra, nhận thức về năm tháng mãi sau này mới xuất hiện. Có vẻ trôi nổi trong dòng thời gian quá lâu khiến cho trí não hắn cảm thấy bị mù mờ.

“Được rồi, ta các người trở về đi. Ta cần nghỉ ngơi.” Diệp Hiểu Minh xua tay nói.

“Người?” Đám vượn lại ngẩn ngơ, đang không hiểu vị Thần này nói điều gì.

“Được rồi, tên ngươi là gì.” Diệp Hiểu Minh chỉ thẳng vào con vượn già hỏi.

“Tên? Là gì cơ.” Lần này hắn thực sự bất lực. Đành phải chịu khó ngồi phổ biến kiến thức cơ bản cho bầy vượn nghe.

“Đó hiểu chưa?” Diệp Hiểu Minh sau một hồi giảng giải thì đã quay lại hỏi bầy vượn một câu.

“Bọn ta đã hiểu ý của ngài, nhưng trước đây vượn đầu đàn ra lệnh bằng cách chỉ vào vượn đó và làm gì mà thôi.” Bầy vượn gật gù tỏ vẻ hiểu nói. Qua một lúc sau, hắn cũng đã giải thích cho bầy vượn về cách xưng hô các thứ, về cơ bản, hiện tại bầy vượn chỉ đạt nửa bước tiến hoá, chưa hoàn toàn biến thành người cổ.



“Vậy giờ tên đầu đàn mà ngươi nói đâu rồi.” Diệp Hiểu Minh hỏi tiếp.

“Người đầu đàn đã dẫn những con vượn to khoẻ khác đi săn. Phải lâu lắm mới trở về.”

“Được rồi, các ngươi trở về tổ đi, ta cần nghỉ ngơi.” Hỏi xong các vấn đề cần hỏi, Diệp Hiểu Minh trực tiêp đuổi bầy vượn đi, bọn chúng chỉ biết cúi đầu rồi đu cây rời đi.

Ngồi nhìn bầy vượn đi đi, Diệp Hiểu Minh bất giác thở dài, từ khi nào hắn trở thành kẻ trông thú vậy. Đưa tay bốc một quả trái cây lúc nãy bầy vượn đưa tới cho vào miệng, vị ngọt ngọt thanh thanh kèm theo một lượng năng lượng virus nhỏ đã khiến hắn nhận ra lý do vì sao bầy vượn lại có bộ não như vậy.

Bầy vượn ăn loại quả này thường xuyên, khiến cho năng lượng virus dần dần thấm vào cơ thể, lâu ngày dẫn đến việc bộ não tiến hoá trước thời gian, khiến cho loài vượn tiến hoá theo không kịp tiến độ phát triển của não. Điều này hình thành nên tình trạng mà hắn đã thấy vừa nãy.

“Nếu ta tu luyện ở đây thời gian dài, không tới 30 năm ta sẽ đạt được cấp độ mà trước kia ta dùng 200 năm để chạm tới.” Diệp Hiểu Minh tay khẽ nắm chặt, đưa tay lấy thêm một trái nữa bỏ miệng, ngay lập tức khoanh hai chân lại tu luyện, hắn muốn lớn lên càng nhanh càng tốt, ở trong cỗ thân thể nhỏ bé này thực sự rất là bất tiện đó mà.

Thời gian hai ngày qua đi, Diệp Hiểu Minh đã có thể đứng dậy đi lại vững chắc, dù sao trước kia hắn cũng là một người tiến hoá cấp bậc SS, đi đứng chỉ là chuyện bình thường với hắn.

Khi hắn đứng dậu, hắn mới thấy được hoàn toàn cảnh vật xung quanh, nơi hắn đứng là một cái cây lớn, nhìn xuống dưới hắn xém chút nữa nằm xấp xuống ôm cây vì run, cành cây hắn đang đứng cao ít nhất phải 50m, không hiểu sao bầy vượn có thể sinh sống trên này, chỉ cần sảy chân một cái thì hậu quả thật không dám nghĩ tới.



Đợi một lúc sau hắn mới phục hồi lại tinh thần, hai bàn chân run run đứng lên. Quan sát một lần nữa, xung quanh ngoại trừ cành cây mà hắn đứng ra thì cũng có vài cành cây khác, nhưng nó cách khá xa, vả lại hắn cũng không thể đu bám được như những con vượn kia. Hắn chỉ có thể quanh quẩn ở đây, cũng may, hai ngày qua con vượn con kia thường xuyên đến chơi với hắn, chứ không để hắn một mình với AI máy móc thì quả thật muốn tự kỷ.

Hắn cũng đã dạy cho con vượn con cách tu luyện năng lược virus như thế nào, ban đầu còn học khá là chậm chạm vì lần đầu tiên tiếp xúc với kiến thức như này. Nhưng càng về sau, Diệp Hiểu Minh càng bất ngờ hơn vì tốc độ tiếp thu của nó không kém cạnh những kẻ được gọi là thiên tài ở thế giới cũ. Chỉ qua hai ngày, con vượn đã miễn cưỡng đạt được cấp bậc F, Diệp Hiểu Minh tin chắc rằng qua 1 2 ngày nữa nó sẽ đạt đến cấp F giống như hắn, cộng thêm sức lực mạnh mẽ của loài vượn thì hắn cũng không tin tưởng là bản thân có thể dễ dàng chiến thắng.

“Kính chào Chủ Thần.” vượn con khum người chào Diệp Hiểu Minh, qua hai ngày thì vượn con cũng được AI chỉ cho một vài lễ nghi cơ bản của thế giới cũ.

“Đứng dậy đi.” Diệp Hiểu Minh gật đầu tỏ vẻ hài lòng, chỉ hai ngày mà nó đã tiến bộ bậc này, sau này có thể làm một trợ thủ đắc lực cho hắn.

“Ngươi có thể đưa ta đi dạo xung quanh được chứ.” Diệp Hiểu Minh nói tiếp. Vượn con vui vẻ gật đầu, quay lưng lại biểu hiện lên lưng nó nó chở đi.

Diệp Hiểu Minh cũng hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn leo lên lưng nó, tuy gọi nó là vượn con, nhưng thân thể nó cũng đã to gấp 4 lần thân thể của Diệp Hiểu Minh, nên nó có thể dễ dàng cõng đươc hắn trên lưng mà không sợ nặng.

Khi Diệp Hiểu Minh vừa lên lưng, vượn con đã tung người nhảy một phát lên cao, sau đó đu từng cành cây mà rời đi, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng cảm giác bay bổng trên cành cây này vẫn làm Diệp Hiểu Minh chảy ra mồ hôi hột, bàn tay có chút run run bất giác nắm chặt lưng nó hơn.

Qua một lúc lâu sau, Diệp Hiểu Minh mới lấy lại được bình tĩnh mà quan sát xung quanh.

“Này vượn con, người có muốn có một cái tên không.” Bỗng dung Diệp Hiểu Minh hỏi. Vượn con kinh ngạc tới dừng cả việc đu đi, dừng ngay tại chỗ làm cho tim Diệp Hiểu Minh trầm đi một chút,

“Có có, tất nhiên là có rồi.” Vượn con quay đầu lại liên tục gật đầu.

“Vậy đặt tên người là Tiểu Vượng đi.” Diệp Hiểu Minh đặt tên cho nó chỉ với mục đích đơn giản đó là thuận tiện xưng hô mà thôi, nhưng với Tiểu Vượng mà nói, đó lại là một ý nghĩa vô cùng to lớn.