Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Không Làm Vua Thời Tiền Sử

Chương 4: Đàn vượn bị tấn công.




Chương 4: Đàn vượn bị tấn công.

Sau khi đặt tên Diệp Hiểu Minh cũng không muốn bản thân bị treo ngược cành cây như vậy, liền thúc dục Tiểu Vượng đưa đi. Xuyên qua những tán cây cuối cùng Tiểu Vượng cũng dừng lại ở một cành cây thả Diệp Hiểu Minh xuống.

“Đây là giới hạn lãnh thổ của bầy ta.” Tiểu Vượng bước ra trước nói, hiện tại bầy đàn của Tiểu Vượng vẫn chưa chuyển xuống sinh sống dưới đất, nên bầy đàn này vẫn còn di chuyển bằng bốn chi. Với tốc độ tiến hoá nay, có lẽ không bao lâu nữa bọn họ có thể xuống dưới săn bắn hoàn toàn bằng hai chân.

Diệp Hiểu Minh đưa mắt nhìn ra xa, nơi hắn đứng hiện tại giống như là trên một vách núi cao. Có thể là do quá trình di chuyển lục địa tạo thành. Cộng thêm với việc hắn đứng trên một cành cây khá cao nên dễ dàng nhìn bao quát một phạm vi rộng lớn xung quanh.

“Nghe người đầu đàn nói, bên dưới đó có những con quái vật to lớn, rất thích ăn thịt chúng tôi.” Tiểu Vượng tỏ ra sợ hãi chỉ xuống dưới nói. Diệp Hiểu Minh chỉ cười nhạt không quan tâm, thời điểm hắn tồn tại còn loại sinh linh nào không thuần phục loài người cơ chứ, chờ khi hắn đủ thực lực, hắn cũng muốn xuống đó xem thử coi những con quái vật đó là gì. Nhìn quanh một cái, liền thấy một khu vực có những loại cây cao hơn hầu hết các loại cây khác, ít nhất cũng phải 60-70m. Hỏi qua thì hắn biến được đó là những các cây dùng để hái quả, cũng chính là những loại quả mà hắn ăn hai hôm nay.

Một lúc sau thấy không còn gì để quan sát, Diệp Hiểu Minh liền nói đưa mình đi xem những cây cao chọc trời đó. Tiểu Vượng liền gật đầu, tiếp tục cõng hắn đu cây đi. Một lúc sau, hắn đã được đưa đến một khu vực có nhiều những loại cây cao v·út, nhìn từ dưới lên liền không thấy ngọn của nó. Thân cây không có một cành chìa ra, chỉ có trên phần ngọn mới có các cành cây nhỏ, bên trên đó treo đầy một loại trái cây đỏ mọng.

“Làm sao các ngươi lấy hái được những quả đó.” Diệp Hiểu Minh liền thắc mắc. Nhìn thân cây trống trơn hắn liền cảm thấy không có khả năng hái được những trái cây này.

“Chúng tôi chờ rớt rồi leo xuống nhặt, ngài có thể thấy bên dưới bãi cỏ là những quả đã chín và rơi xuống, chúng tôi leo xuống nhặt những quả đó lên ăn.” Tiểu Vượng giải thích, Diệp Hiểu Minh cũng nhìn xuống dưới, quả nhiên là có rất nhiều quả chín rơi xuống dưới. Nhưng hắn cũng thắc mắc là tại sao nhiều quả vậy mà không ai nhặt lên. Hỏi thì được biết là bên dưới cỏ cao, có rất nhiều loài có độc ẩn nup bên dưới, khó khăn lắm mới có một hai quả rơi vào gốc cây mới có thể nhặt lên ăn. Diệp Hiểu Minh liền gật đầu, cũng đúng, hiện tại loài vượn cổ còn chưa đạt đến trình độ điều chế thuốc giải độc, nên sợ hãi bọn chúng cũng là điều đương nhiên, kèm theo việc các loài côn trùng cổ đại thường có những loại độc mà thế giới của hắn cũng khó có thể tìm thấy thuốc giải.

“HÚ Ú Ú Ú Ú.” Bỗng nhiên một tiếng hú dài vang lên. Khuôn mặt của Tiểu Vượng biến sắc, vội thúc dục Diệp Hiểu Minh leo lên lưng mình rồi phóng đi.

Men theo các tán cây, một lúc sau hai người Diệp Hiểu Minh đã đến nơi phát ra tiếng hú, Diệp Hiểu Minh ra lệnh cho Tiểu Vượng dừng lại ở một cành cây phía xa để quan sát. Tình hình sơ bộ là bầy vượn của Tiểu Vượng đang bị ột bầy vượn khác vây quanh, số lượng của bầy vượn kia cũng nhiều hơn một chút, bọn chúng liên tục hò hét lao vào vung tay túi bụi, nhìn qua có một chút giống đám trẻ con đánh nhau.

“Đến giành lãnh thổ hả.” Diệp Hiểu Minh thầm hỏi. “Đám này là đám vượn ở địa bàn bên cạnh hả.” hắn lên tiếng hỏi Tiểu Vượng.

“Đúng vậy, bầy vượn này là bầy bên cạnh, chúng nó thường xuyên t·ấn c·ông để giành lãnh thổ này, nhưng trước đây có vượn đầu đàn nên chúng nó không làm được gì, hiện tại vượn đầu đàn dẫn theo những con vượn khoẻ mạnh đi săn, không còn ở lại bảo vệ nên chúng nó mới t·ấn c·ông.” Tiểu Vượng giải thích, Diệp Hiểu Minh hơi bất ngờ.

“Thời đại này chúng nó đã biết dùng kế chơi bẩn rồi à. Bất quá, ta thích.” Diệp Hiểu Minh cười nham hiểm.

“Chỉ cho ta con nào là con đầu đàn.”

“Là nó, con to nhất đang đứng trong cùng.” Tiểu Vượng chỉ vào con vượn to nhất trong đàn kia nói. Diệp Hiểu Minh cũng thầm quan sát, con này cao tầm 2m, thân hình đồ sộ, gương mặt đã có một chút giống người hơn. Điều này chứng tỏ nó đã tiếp cận loài người hơn những con còn lại, nếu thu phục được nó thì quả thật hắn có thêm một đại trợ lực rồi. Nghĩ đến điều đó, hắn liền hưng phấn đến mức muốn lao đến mà thu phục nó ngay.

Nhưng hắn cũng không dám manh động, nếu là trước đây thì hắn chỉ cần một ngón tay cũng có thể g·iết c·hết con vượn này rồi. Còn hiện tại thì hắn chỉ trong một thân xác của đứa trẻ 5 tuổi, lỗ mãng t·ấn c·ông cũng chỉ làm bản thân rơi vào nguy hiểm mà thôi.

Nhìn quanh một hồi, Diệp Hiểu Minh bỗng nhiên nhìn thấy một cành cây khô, trong đầu liền nảy ra một ý nghĩ. Không do dự, hắn kêu Tiểu Vượng đặt mình lên cành cây rồi sai nó đi lấy khúc cây kia về. Chưa đầy 1 phút sau Tiểu Vượng đã quay về, trên tay cầm một khúc cây khô. Diệp Hiểu Minh sờ qua khúc cây thì thấy nó rất là cứng, dùng sức cũng không thể bẻ gãy được. Có lẽ là do môi trường khí hậu đã khiến nó trở nên cứng cáp dị thường.

“Thưa ngài, giờ có thể xông vào chưa.” Tiểu Vượng lo lắng nói, dù sao thì mẹ của nó vẫn còn trong đó. Diệp Hiểu Minh gật đầu, bám một tay vào lưng Tiểu Vượng rồi một người một vượn trực tiếp lao vào vòng chiến. Cả hai nhanh chóng đánh từ vòng ngoài vào trung tâm, chính Diệp Hiểu Minh đã dặn nó đưa bản thân đến chỗ con đầu đàn.

Lúc này con vượn đầu đàn đang hang máu liên tục t·ấn c·ông một con vượn trong đàn, con vượn đó chỉ có thể gào thét mà ngăn cản cuộc công kích, dù sao thân hình của nó cũng bé hơn con vượn đàn kia khá nhiều. Bỗng nhiên từ đâu một khúc cây xuất hiện, đánh thẳng vào mặt của con vượn đầu đàn kia, khiến nó đau điếng phải lùi lại. Ngay lập tức hai thân ảnh liền xuất hiện trước mặt nó. Hai thân ảnh đó chính là Diệp Hiểu Minh với Tiểu Vượng. Diệp Hiểu Minh thì mang vẻ mặt cười cười đứng trước mặt con đầu đàn. Còn Tiểu Vượng thì lao lại phía con vượn đang nằm kia.

“Cha, người không sao chứ.” Tiểu Vượng lo lắng hỏi.

“Ta không sao, mau, mau đưa Chủ Thần quay về, ở đây nguy hiểm lắm.” Hoá ra đây là cha của Tiểu Vượng, thảo nào nó lo lắng lao đến nhanh như vậy.

Diệp Hiểu Minh nghe xong lời nói của vượn cha thì cười cười, tới lúc này mà vẫn lo cho hắn, trong khi bản thân mình mới cần quan tâm. Điều này làm hắn có một chút vui vẻ.

“Đồ lông lá, giỏi thì đánh với tao này.” Diệp Hiểu Minh đứng chắp tay sau lưng, cành cây được cầm trên tay trông có vẻ giống như một đại hiệp trong phim cổ trang, tuy khúc cây co chút hơi to với hắn, nhưng điều này cũng chẳng là gì. Hắn khẽ vận chuyển năng lượng, một cỗ khí thế bắt đầu xuất hiện, các dòng khí màu xanh ngọc vờn quanh thân thể tạo ra một luồng áp lực to lớn đối với bầy vượn kia, tất cả bọn chúng đều dừng lại, đưa mắt hướng về phía hắn.