Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Không Làm Vua Thời Tiền Sử

Chương 5: Thu phục vượn đầu đàn.




Chương 5: Thu phục vượn đầu đàn.

Khí thế của Diệp Hiểu Minh bùng phát, tạo ra một luồng khí áp khiến cho con vượn kia phải lùi lại mấy bước, nhưng vẻ mặt nó hiện ra vẻ không cam lòng, thậm chí là có chút điên cuồng.

“Ây da, có vẻ mày là một kẻ máu chiến nhỉ, nào tới đây. Cùng đánh với ta một trận.” Diệp Hiểu Minh dơ khúc cây lên, năng lượng xanh ngọc dần dần bao phủ lên cả khúc cây đó. Mặc dù xuyên không khiến cho tu vi của hắn mất hết, nhưng khả năng khống chế năng lượng của hắn vẫn còn đó, trước đây thậm chí hắn có tự tin rằng khả năng khống chế năng lượng của bản thân còn mạnh hơn ngài Tổng Thống một bậc. Hiện tại hắn cũng chỉ thả ra môt phần khí thế để chấn nh·iếp trước, nếu hắn muốn, hắn có thể trực tiếp dùng khí thế để ép cho đám vượn này không thể cử động hoặc thậm chí là ép c·hết đám vượn cổ này, nhưng hắn không làm như vậy, hắn muốn thu phục đàn vượn này, hắn nhìn thấy tiềm năng tiến hoá trong người chúng. Hắn cũng hiểu, nếu muốn thu phục một kẻ cuồng chiến, thì bản thân cũng phải dùng thủ đoạn hung các hơn đối phương mới khiến hắn phục và trung thành hoàn toàn với hắn.

“GÀO O O O..” Con vượn gào lớn một tiếng, sau đó lao tới chỗ Diệp Hiểu Minh như một chiếc xe bọc thép, nó tin rằng chỉ cần húc trúng thì kẻ trước mặt này cũng sẽ đi đời nhà ma. Dĩ nhiên Diệp Hiểu Minh không ngốc tới mức trực tiếp mà dùng thân thể đỡ, hắn nhanh chân bước qua bên trái một vài bước, dễ dàng né tránh được cú tông của con vượn, hắn cũng không quên vung tay đánh một gậy vào đầu con vượn đó. Bởi vì trên khúc cây đã được bao trùm năng lượng của hắn, nên cho dù con vượn đó có bộ lông dày thì lực tác động cũng trực tiếp khiến nó lăn một vòng trên cành cây, suýt chút nữa đã rơi xuống bên dưới.

Nó khó khăn đứng dậy, khẽ lắc lắc cái đầu làm cho bản thân tỉnh táo, rồi lại tiếp tục lao tới phía của Diệp Hiểu Minh, hắn cũng khoan thai mà né khỏi những đòn t·ấn c·ông của con vượn, mỗi lần né xong là hắn lại bồi thêm một phát gậy vào người của con vượn, thân hình bé nhỏ của hắn so với sự đồ sộ của con vượn kia thì thực sự giống như người tí hon đối đầu với người khổng lồ vậy, nhưng thân thể tí hon đó lại liên tục tránh né được các đòn t·ấn c·ông đó.

Liên tục vài phút trôi qua, khắp người con vượn đã có nhiều v·ết t·hương, trông có vẻ nó đã sắp không trụ được nữa.

“Sao nào, mày yếu thế. Tiếp tục đi chứ.” Diệp Hiểu Minh tiếp tục khiêu khích, con vượn gào lên tiếng nữa rồi tung người lao tới, lần này hắn chỉ hơi cúi người, vung khúc cây đánh vào hai chân trước của nó khiến nó mất đà trượt dài một đoạn trên cành cây, lần này Diệp Hiểu Minh không tiếp tục chờ nữa, hắn trực tiếp tung người lao tới, đánh tới tấp vao người của con vượn. Làm cho nó liên tục lăn lộn trên đất, liên tục chạy trốn nhưng dù chạy đi đâu thì nó cũng không thể thoát được những lần vung tay của Diệp Hiểu Minh. Nếu người ngoài nhìn vào, không khác gì hắn đang n·gược đ·ãi động vật cả. Cơ mà… đúng là n·gược đ·ãi động vật mà nhỉ?

Sau một hồi đ·ánh đ·ập, con vượn đã hoàn toàn đuối sức, chỉ có thể liên tục kêu gào.

“Sao nào, mày phục chưa, giờ có nguyện ý thần phục tao không.” Diệp Hiểu Minh chống cành cây trước mặt con vượn làm nó giật mình thu người lại, nó vốn dĩ tính hôm nay chiếm đoạt lãnh thổ của người ta, ai ngờ chưa được lãnh thổ nào mà suýt chút nữa đã bồi cả mạng của mình vào đó. Sau một lúc do dự, con vượn đã cúi người, khẽ đưa một chi trước lên. Diệp Hiểu Minh cũng hiểu, lần này nó đã thần phục rồi. Hắn đưa bàn tay lên chạm vào bàn tay cảu con vượn, bàn tay nhỏ bé của hắn chỉ bằng một ngón tay của con vượn nhưng nó cũng không dám vọng động, nó vẫn còn nhớ trận đòn lúc nãy.

Diệp Hiểu Minh gật đầu, nếu lần này nó bỗng dung phản kích thì tám phần là hắn sẽ không thoát kịp, tuy không đến nỗi m·ất m·ạng nhưng b·ị t·hương một hai phần thì vẫn có.

Hắn buông tay ra, quay người hướng ra ngoài nhìn hai bầy vượn. Lúc này bầy vượn xâm chiếm kia đã hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, chỉ ngồi im chờ bầy vượn của Tiểu Vượng bắt lại.

“Thưa ngài, ngài muốn xử lý chúng như thế nào.” Con vượn già cung kính nói với Diệp Hiểu Minh. Nó cũng không dám tuỳ tiện hành xử, trước đây, mỗi lần bắt được tù binh là chúng nó sẽ trực tiếp ném từ trên này xuống dưới, mặc kệ cho chúng có hò hét bao nhiêu, nhưng giờ bọn nó không dám làm thế, chỉ sợ thần trách phạt.

“Kẻ đầu đàn của chúng đã thần phục ta, không cần g·iết bọn chúng, ai muốn thần phục ta thì giữ lại, còn ai không thì thả đi.” Diệp Hiểu Minh cũng không muốn làm việc quá tuyệt tình, hắn không muốn sau này hắn gặp hậu quả giống như Trái Đất.

“Kẻ đứng đầu của các ngươi đã thần phục dưới trướng của Thần, các ngươi hãy cảm thấy vinh dự khi được ngài tha c·hết, các ngươi có quyền lựa chọn thần phục trung thành với Thần, hoặc rời đi, các ngươi sẽ không bị g·iết.” Con vượn già đứng lên nói to, làm cho tất cả những con vượn đàn kia ngạc nhiên, chúng nó đã chuẩn bị tinh thần cho việc bị ném xuống bên dưới, nhưng không ngờ là chúng không bị g·iết, còn có thể được thả tự do.

Lúc này con vượn đầu đàn kia đã phục hồi lại một chút sức lực, dù sao Diệp Hiểu Minh chỉ đánh vào những phần không nguy hiểm, cùng với sức khoẻ của loài vượn cực kỳ tốt nên đã nhanh chóng hồi phục. Nó tỏ ý có điều muốn nói. Diệp Hiểu Minh cũng lười quan tâm, trực tiếp leo lên người Tiểu Vượng mà rời đi. Một lúc lâu sau, hắn nghe được đồng loạt tiếng nói của bầy vượn:

“Nguyện ý thần phục Chủ Thần, cùng Chủ Thần tạo ra bầy đàn mới.” Diệp Hiểu Minh nghe xong lập tức muốn xỉu, ai muốn cùng với các người tạo nên bầy đàn mới chứ, thứ ta cần là tạo ra một quốc gia hùng mạnh thống nhất hoàn toàn trái đất này mà thôi.