Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Không Làm Vua Thời Tiền Sử

Chương 6: Tập Đi




Chương 6: Tập Đi

Diệp Hiểu Minh lặng lẽ đứng nhìn bầu trời hoàng hôn thời nguyên thủy này, xung quanh hắn được bao bọc bởi một cỗ khí tức hoang sơ. Đứng bên cạnh hắn chính là AI, trí thông minh nhân tạo đi cùng hắn từ thế giới tương lai. Đã trôi qua vài ngày kể từ khi hắn thu phục được đàn vượn kia. Qua vài ngày, hắn cũng đã dạy cho con vượn đầu đàn kia phương pháp tu luyện, cũng đã đặt tên cho nó là Hùng Tinh. Hôm nay nó đưa đàn của nó đi săn, tới hiện tại vẫn chưa quay về.

“Ngươi nhớ nhà sao?” AI lên tiếng, cô chỉ chắp tay đứng sau lưng Diệp Hiểu Minh một vài bước.

“Có lẽ thế, dù sao lần này đi không biết ta có thể quay về không.” Diệp Hiểu Minh thở dài, hắn cũng không biết lúc hắn rời đi Trái Đất còn tồn tại nữa hay không.

Khẽ đưa tay vuốt chiếc vòng chứa AI nói: “Ta phải đẩy nhanh tiến độ thành lập vương quốc. Ngươi có sắn lòng giúp ta chứ?” Hắn hỏi AI

“Ta chỉ là một bộ máy, chỉ cần ngươi ra lệnh là ta thực hiện lệnh, không có phân biệt ta bằng lòng hay không.” AI chắp tay lạnh nhạt nói, Diệp Hiểu Minh nhìn qua AI tròng mắt khẽ đảo một vòng, cô ta nói cũng đúng, nhưng hắn ở đây quá đơn độc, không có ai có thể bầu bạn tâm sự với hắn, hắn cảm giác thực sự đơn độc ở thế giới này, còn may có AI bên cạnh giúp hắn có một phần yên lòng hơn.

“Ta nói này, cô có thể mặc bộ đồ nào kín đáo hơn hay không, dù sao ta vẫn là một xử nam nha.” Diệp Hiểu Minh buông lời châm chọc AI, cô ta chỉ mặc trên người một bộ đồ bó sát, váy ngắn làm lộ ra các vùng lồi lõm mê người, mà ở đây hắn lại không thể có ý đồ gì với bầy vượn được nha, đâm ra cô ta mặc đồ như vậy khiến thân thể hắn có chút nóng nảy.

“Đồ mặc chỉ là cho có lệ thôi, dù sao ta cũng chỉ là một hình chiếu, có hay không cũng chẳng sao.” AI tiếp tục lạnh nhạt nói, nhưng cô ta vẫn thay đổi bộ đồ đang mặc thành một bộ kín đáo hơn, nhưng vẫn không che được những phần lồi lõm đó.

Diệp Hiểu Minh nhìn AI cười, tiếp tục quan sát cảnh vật xung quanh. Bầu trời dần tối đi, thay vào đó là luồng sáng nhẹ nhàng từ mặt trăng chiếu xuống. Lúc này đàn vượn cũng đã quay lại tổ của mỗi con sau một này kiếm ăn mệt mỏi. Diệp Hiểu Minh vẫn nằm ở tán cây đó, ánh trăng khẽ chiếu càng làm cho tâm trạng của hắn khó chịu hơn.

“Soạt..”

Bỗng nhiên một tiếng động vang lên, hắn đưa mắt qua thì thấy Hùng Tinh đã trở về, trên người còn vướng một vài v·ết t·hương nhỏ do móng vuốt tạo ra, có vẻ hôm nay nó đi săn không được thuận lợi lắm. Sau khi hỏi kỹ càng thì hắn cũng được Hùng Tinh kể lại, hoá ra nguyên ngày hôm nay đi săn, bọn chúng gặp phải một đàn khủng long háu ăn, vừa thấy đàn của nó là khủng long lập tức t·ấn c·ông, Hùng Tinh chỉ có thể bỏ lại chiến lợi phẩm mà đưa đàn leo lên cây bỏ chạy.

“Ngày mai ta sẽ tạo cho các ngươi một vài v·ũ k·hí thô sơ cho dùng, các ngươi cũng sẽ dễ dàng săn được thức ăn hơn.” Diệp Hiểu Minh cười nhẹ, hắn cũng đã biết lý do vì sao mà bầy vượn có trí tuệ cao hơn mà lại thua đám khủng long nhỏ đó, nói đơn giản thì đám vượn lợi thế của chúng ở trên cây, khi xuống dưới đất, chúng sẽ mất đi lợi thế, kèm theo bọn chúng chỉ biết dùng các chi để t·ấn c·ông dễ gây ra các thương tổn cho chúng khi đi săn.

Sáng hôm sau Diệp Hiểu Minh đã dậy rất sớm, hắn nói Hùng Tinh phân phó cho những con khác đi kiếm những khúc cây thẳng, còn Tiểu Vượng thì hắn kêu đưa vào con đi kiếm cho hắn mấy cục đá dẹp dẹp. Nhưng một lúc sau Tiểu Vượng đã đưa lại cho hắn một vài cục đá có đủ loại hình thù, nhưng không có loại nào đạt đủ yêu cầu của hắn, cuối cùng hắn vẫn phải tự đi kiếm loại đá đó.

Một lúc lâu sau, hắn đã đem về được một vài viên đá ưng ý, bên kia Hùng Tinh cũng đã đem về một đống khúc cây thẳng thẳng, hắn lựa ra một lúc cũng thấy được một vài cây cảm thấy ưng ý, sau đó hắn lấy những cục đá đã chọn, đập vào nhau một góc 70 độ, sau vài lần đập thì viên đã cũng vỡ ra các mảnh nhỏ, để lại một viên đá có một đầu sắc như mũi của một cái đầu giáo.

Hắn đang tính tạo cho bầy vượn một vài v·ũ k·hí thô sơ cơ bản, sau này tìm được nhiều tài nguyên hơn hắn sẽ tạo ra nhiều loại v·ũ k·hí cải tiến hơn, hiện tại tạo ra được các loại v·ũ k·hí thô sơ như giáo đá hay rìu đá đã là giỏi lắm rồi.

Qua một vài thao tác cơ bản hắn cũng đã tạo ra được một cây giáo đá với đầu giáo được gắn đá mài sắc nhọn. Ném cây giáo cho Hùng tinh, hắn lại tiếp tục tạo thêm vài cây nữa để đưa cho Tiểu Vượng với một vài con hắn cảm thấy có tiềm năng về dùng v·ũ k·hí.

“Hôm nay tạm dừng đi săn, ta sẽ hướng dẫn các ngươi dùng v·ũ k·hí này.” Hắn nắm trong tay một cây giáo đá, đu lên người Tiểu Vượng rồi đi xuống dưới. Nhưng khi gần xuống tới nơi, thì hắn chợt nghĩ ra cái gì đó, lại kêu Tiểu Vượng đưa hắn đi lên trên, mặc kệ ánh mắt tò mò của đám Hùng Tinh.

Về lại chỗ cũ, Diệp Hiểu Minh nhảy khỏi lưng của Tiểu Vượng, hắn với lấy một túm lá cây hình kim, rồi ngồi xuống dưới cành cây.

“AI, ngươi chỉ cho ta cách đan một đôi giày coi.” Diệp Hiểu Minh gọi cho AI ra nói. Một lúc sau, qua sự chỉ bảo của AI thì hắn cũng đan được một đôi giày bằng lá cây, mặc dù vậy, nó cũng rất bền vì lá cây này đã được hấp thu năng lượng virus từ nhỏ đến giờ cho nên chúng rất là chắc chắn. Sau khi đeo đôi giày vào chân, hắn tỏ ra rất là hài lòng, mấy hôm trước hắn chỉ đi chân trần khiến cho bản thân hắn cảm thấy có phần hơi khó chịu. Mặc dù đôi giày này không mềm mịn như những đôi giày trước kia hắn đeo, nhưng mà dù sao có cũng hơn không.

Diệp Hiểu Minh nhìn quanh một hồi, dứt khoát dạy luôn cho bầy vượn cách đan giày bằng lá cây. Sau một lúc la hét ùm trời thì hắn cũng đã dạy xong bầy vượn đan giày. Sau khi đàn vượn đeo giày cỏ vào, bọn chúng liên tục loạng choạng qua lại, có con còn suýt chút nữa đã rớt xuống dưới vì cảm giác lạ lẫm khi đeo giày. Nhìn thấy cảnh đó, Diệp Hiểu Minh đã trực tiếp ôm bụng nằm cười, AI thì khẽ cười tủm tỉm.

“Ta nói này, deo giày thôi mà các ngươi làm khó khăn vậy.” Diệp Hiểu Minh gạt nước mắt nói. Có một con vượn trực tiếp chống hai tay chồng cây chuối mà đi, làm hắn lại được thêm một phen ôm bụng cười.

“Các ngươi nhìn ta đi đây.” Diệp Hiểu Minh nén cười, đứng dậy thị phạm cho bầy vượn xem. Một lúc sau hắn lại bất lực, dứt khoát kêu bọn nó bỏ giày ra, lại gần thân cây bám vào rồi tập đứng. Cảnh tượng nguyên một đám vượn đứng ôm thân cây run rẩy làm Diệp Hiểu Minh có thêm một pha cười bể bụng.