Chương 9: "Lâu rồi ta chưa ăn thịt! Người làm đồ ăn của ta đi!"
“Được rồi! Dừng ở đây đi. Nơi này sẽ là nơi tập luyện của chúng ta!”
Hắn dơ tay ra hiệu dừng lại, phía trước hiện tại là một đồng cỏ kéo dài bát ngát. Phía xa xa giống như đang được nối liền với bầu trời.
“Nơi này rộng thật!”
Đến hắn cũng phải thầm suy nghĩ cảm thán.
“Thua ngài! Ở dưới đó có rất nhiều loài động vật nguy hiểm!”
Hùng Tinh có vẻ lo lắng, bên trong đám cỏ cao này không biết đang tiềm ẩn bao nhiêu loài nguy hiểm. Không biết bao nhiêu đồng loại của nó đ·ã c·hết ở dưới đây. Vậy mà bây giờ “Thần” lại kêu bọn nó lấy nơi này làm nơi luyện tập tiếp theo?
“Không cần lo!”
Diệp Hiểu Minh mỉm cười, xung quanh thân thể nhỏ bé của hắn lại bắt đầu xuất hiện. Từng gợn sóng năng lượng như sóng nước liên tục lan tỏa ra xung quanh.
Những làn sóng nhẹ đó bắt đầu tỏa ra những luồng áp lực bao phủ ra xung quanh. Dường như cảm nhận được luồng áp lực đó, bên dưới thảm cỏ xanh mướt yên bình đó bỗng nhiên vang lên những tiếng xào xạc, xào xạc. Bụi cỏ liên tục lay động một thời gian mới yên bình trở lại.
“Được rồi! Xuống dưới thôi!”
Hắn buông tay ra khỏi bộ lông vàng của Tiểu Vượng, thả người rơi tự do xuống thảm cỏ xanh rờn bên dưới.
Hùng Tinh thấy vậy liền giật mình, cứ ngỡ “Thần” bị “tuột tay” rơi xuống bên dưới. Vội vàng đưa tay ra muốn nắm lấy nhưng hắn đã đưa tay ra ngăn lại.
Thân thể nhỏ bé của Diệp Hiểu Minh như một chiếc lá, nhẹ nhàng chạm chân xuống thảm cỏ. Nói là thảm cỏ, nhưng tất cả những ngọn cỏ ở đây đều cao v·út gấp ba bốn lần thân thể hiện tại của hắn. Chắc cây cỏ thấp nhất cũng phải đến một mét hơn chứ không ít.
Đưa tay ra chạm thử vào một ngọn cỏ thử xem, làm hắn ngạc nhiên chính là nó lại cứng cáp đến lạ thường. Quả đúng như hắn suy nghĩ, thực vật ở thời đại này cũng bị tác động của virus mà trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Hơi suy nghĩ một chút, gương mặt của Diệp Hiểu Minh bỗng nhiên sáng lên, giống như vừa nghĩ ra một điều gì đó thú vị lắm. Nhìn quanh một lúc như đang tìm kiếm gì đó. Sau khi xác định được vật mình cần, hắn lại loay hoay đan những sợi cỏ. Sau đó cột vào một cành cây gần đó.
Bầy vượn đang đu người bên trên cao nhìn những hành động khó hiểu của hắn bên dưới đều không hiểu chuyện gì. Ngơ ngác nhìn nhau lắc đầu.
Vài phút qua đi, hắn cuối cùng cũng đã làm xong cái ý tưởng đó. Phủi tay vài cái lại quay lại vị trí cũ. Đưa tay vẫy đám Hùng Tinh xuống dưới.
Bầy vượn tuy không hiểu làm gì, nhưng đều răm rắp nghe lời, đồng loạt đu người nhảy xuống dưới đất.
Hơn hai chục con vượn cao hai mét từ từ bò đến trước mặt của hắn, làm cho đám cỏ xung quanh bị đè bẹp một mảng lớn.
“Từ nay đây sẽ là nơi chúng ta luyện tập.”
Diệp Hiểu Minh gật gật đầu, ra lệnh cho bầy vượn nhanh chóng dọn dẹp một vùng lớn cỏ dại, tạo thành một khoảng trống trải lớn.
Thời gian tiếp theo, hắn chưa vội chỉ cho bầy vượn cầm v·ũ k·hí. Hắn đã đổi chủ ý, hắn tập trung vào việc chỉ bảo phương pháp hấp thu năng lượng xung quanh. Chỉ ra những điểm sai khi ai đó làm sai.
Hắn đã biết nguyên do tại sao bầy vượn tiến hóa chậm so với trình độ hiện tại. Chính vì thế hắn đã có phương pháp riêng để giúp đỡ sự tiến hóa này.
Trí thông minh của bọn chúng không hề thua kém loài người, cho nên hắn sẽ khiến cho bọn chúng tiến cấp một cách nhanh chóng, cùng với đó hắn sẽ tổ chức săn bắn các loài vật cùng cấp độ để tôi luyện từng cá thể một.
Mục tiêu hiện tại chính là củng cố lại cấp bậc trong nhóm này, và điều đó thực sự không quá khó khăn. Chỉ trôi qua vài tiếng, đã có vài con đạt đến trình độ cấp F sơ kỳ. Chỉ cần củng cố lại năng lượng trong người thì việc tiếp theo chỉ còn chiến đấu nữa mà thôi.
Đến tầm giữa trưa, sau khi bầy vượn đã hoàn toàn chìm vào tu luyện, hắn lại đứng dậy vươn vai một cái. Rồi quay người rời đi lại khu vực hồi sáng đã đặt những đồ vật kia.
Đến nơi đầu tiên, hắn vui mừng nhận ra có một loài vật giống loài thỏ, với đôi tai dài, chi trước có móng vuốt sắc bắn, cùng với đôi mắt đỏ như máu. Nhưng hiện tại nó đang bị treo ngược trên cành cây, thân thể nó liên tục giãy dụa để thoát ra nhưng lại không thể thoát được.
Hắn từ từ tiến tới, nhìn vào loài sinh vật nửa quen thuộc nửa xa lạ này. Con “thỏ” hiện tại cũng không hề bé, kích thước của nó cũng đã gấp ba lần thân thể của hắn. Nhưng hắn không hề lo sợ bản thân bị nguy hiểm.
Cấp bậc của sinh vật này chỉ suýt soát đạt đến cấp F mà thôi, nếu để Tiểu Vượng tiến lên hắn tin rằng chỉ trong năm đòn đánh Tiểu Vượng đã hạ gục con thỏ này rồi.
“Ngoan ngoãn làm bữa ăn cho ta đi! Lâu lắm rồi ta chưa được ăn thịt!”
Hắn liếm mép lộ ra nụ cười quỷ dị. Con thỏ kia đang gào thét sau khi nhìn thấy gương mặt của hắn liền co ro lại, thiếu điều muốn toát mồ hôi nhưng không thể.
Bàn tay hắn đưa lên, đặt giữa hai mắt sinh vật này. Một nguồn năng lượng nhỏ bé truyền vào não của nó. Ngay sau đó, đôi mắt đỏ ngọc kia dần dần trở nên ảm đạm, cuối cũng thân thể con thỏ hết lực mà duỗi thẳng ra.
Một c·ái c·hết không đau đớn đến với nó.
Diệp Hiểu Minh vừa rồi là sử dụng công kích tinh thần, làm tan từng tế bào đại não của con thỏ một cách nhanh chóng, khiến cho nó ra đi mà không cảm nhận được đau đớn.
Vác sinh vật to gấp ba mình, hắn lại quay người rời đi. Hắn lúc sáng làm đến ba cái bẫy, may mắn cả ba đều thu được chiến lợi phẩm.
Hắn đi dạo thêm một vài vòng, lấy vài thứ đồ hắn cho có thể dùng được mới quay lại khu vực của Tiểu Vượng.
Xếp đá thành một hình tròn lớn, sau đó cắm hai bên bốn chiếc cây để làm cọc. Đặt vào giữa một vài cành cây khô lớn, vậy là công đoạn chuẩn bị đã xong. Nhưng hắn chợt nhận ra một điều.
“Lửa đâu?”
AI giống như một bóng hình âm u, bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh hắn làm hắn giật mình suýt chút nữa đã hét lên.
“Móa. Bà nội xuất hiện bất ngờ vậy? Tính hù c·hết ta à?”
Nghe được lời đó, đôi mắt long lanh đẹp đẽ của AI khẽ liếc nhìn hắn một cái, biểu cảm giống như một con người thực sự:
“Ta không có hứng thú hù dọa ngươi. Nhưng mà ta cũng tò mò ngươi tính làm sao để nướng đống thịt này?”
Hắn hơi gật gù, bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào AI.
Dường như cảm nhận được nguy hiểm, AI bỗng lui ra xa một chút đề phòng:
“Ngươi tính làm gì ta?”
“Cho ta mượn chút điện đi!”
“Không đời nào! Ta ở đây không biết đời nào có điện để bổ sung năng lượng. Vậy mà ngươi đòi lấy điện của ta để nhóm lửa?”
AI tức giận đùng đùng, nằng nặc không cho hắn sử dụng mình vào một mục đích tầm thường như thế.
“Ngươi sạc bằng năng lượng mặt trời mà?”
Diệp Hiểu Minh vẫn kiên trì thuyết phục, nhưng làm hắn buồn lòng là AI không thèm nói chuyện với hắn nữa, chui tọt vào trong vòng tay mà biến mất. Mặc kệ cho hắn gọi thế nào cũng không xuất hiện.
Cuối cùng hắn vẫn lắc đầu bất lực, gãi đầu nói thầm:
“Cô nàng người máy này. Keo kiệt bủn xỉn ghê ta!”
“Keo kiệt cái đầu ngươi! Tự đi kiếm đá lửa mà đánh lửa!”
Tiếng nói vọng từ trong vòng tay vang ra, sau đó lại tiếp tục im bặt.
Hết cách, hắn đành phải lê cái thân hình nhỏ bé của mình đi xung quanh tìm kiếm vật liệu đánh lửa.
Dù sao hiện tại quá trình tu luyện của đám Hùng Tinh vẫn cần chút thời gian, ở lại hắn cũng không làm gì. Đi kiếm xung quanh thử xem.