Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Qua Chi Nữ Tắc - Bồng Lai Khách

Chương 14




Mai Cẩm nhìn cậu chằm chằm rồi quay người đi về phía cửa.

Giọng nói của Lý Đông Lâm tiếp tục vang lên từ phía sau, mang theo giọng điệu mỉa mai:

– Bùi Trường Thanh kia vì một kỹ nữ mà vả cho ngươi một cú trời giáng, thế mà ngươi lại coi như không có chuyện gì xảy ra. Ta biết người Hán các ngươi có câu lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, vốn dĩ ta cho rằng chỉ những kẻ ngu xuẩn thì mới như thế, hôm nay thì ta tin rồi. Ta cứ nghĩ ngươi là người có kiến thức, thì ra cũng không hơn hạng phụ nữ ngu xuẩn chỉ biết coi chồng là trời bao nhiêu…

– Này nay, ngươi là ai, không được đi vào…

Bên ngoài đột nhiên có tiếng kêu sợ hãi của thị nữ, Mai Cẩm vừa ngẩng lên đã trông thấy Bùi Trường Thanh giống như cơn gió lao vào, chân đá văng cánh cửa ra.

– Ngươi vừa nói cái gì, ngươi nói lại lần nữa xem nào! – Hắn chỉ tay vào mặt Lý Đông Lâm, phẫn nộ phừng phừng nói.

Lý Đông Lâm hơi ngẩn ra, nhìn Bùi Trường Thanh, nhếch môi.

– Ngươi chính là Bùi Trường Thanh kia nhỉ? Sao thế, giờ lại muốn đi vào rồi hả?

– Lý Đông Lâm! Sao ngươi lại châm ngòi ly gián sau lưng người khác như vậy? – Bùi Trường Thanh hiển nhiên đã nghe được những lời kia của Lý Đông Lâm, mặt đỏ tưng bừng, cánh mũi mấp máy, biểu cảm phẫn nộ tột độ.

Lý Đông Lâm thờ ơ phủi ống tay áo, cười lạnh lùng:

– Ta nói thế thì sao nào? Tiếc là có người ngu xuẩn không nghe vào tai tự nguyện tự rước lấy nhục.

– Ngươi …

Bùi Trường Thanh siết chặt nắm đấm kêu răng rắc, Mai Cẩm còn chưa kịp có phản ứng đã thấy hắn xông tới vung quyền đánh thẳng vào mặt Lý Đông Lâm.

Lý Đông Lâm bị trúng một cú, lau vết máu rỉ ra ở khóe miệng, ánh mắt sầm xuống, nghiến răng nói:

– Ngươi tự tìm chết rồi.

Ngay sau đó cho ngón tay lên miệng huýt sáo một tiếng, hành lang bên ngoài cửa xuất hiện bốn năm phủ binh.

– Giết chết người này cho ta! – Lý Đông Lâm chỉ vào Bùi Trường Thanh, lạnh băng nói.

Phủ binh chạy tới bao vây Bùi Trường Thanh.

Mai Cẩm giật mình kêu to nói Lý Đông Lâm dừng tay.

– Mau kêu người của ngài dừng tay đi!

Lý Đông Lâm hừ một tiếng, trên mặt như phủ một lớp sương mỏng, nhìn đám phủ binh đang chần chừ, quát lên:

– Không nghe thấy ta nói gì hay sao, còn chờ gì nữa?

Phủ binh không do dự nữa vung đao xông về phía Bùi Trường Thanh.

Bùi Trường Thanh hét:

– Lý Đông Lâm, ngươi lấy nhiều đánh ít, có tính là hảo hán không?

Lý Đông Lâm cười lạnh:

– Gia ta cứ thích lấy nhiều đánh ít đấy, ngươi làm gì được ta?

Bùi Trường Thanh nổi giận gầm lên một tiếng, giật lấy một đỉnh đồng ba chân dùng làm đồ trang trí ngay sát tường làm vũ khí, quét một vòng về phía đám phủ binh bao vây mình.

Bùi Trường Thanh võ nghệ hơn người. Đỉnh đồng này phải nặng ít nhất năm sáu mươi cân, lại bị hắn múa may như gió, mạnh đến mức đáng sợ. Phủ binh tuy khỏe mạnh và được huấn luyện có tố chất, thế nhưng không thể nào tới gần được, một lát sau đã bị đánh ngã nằm la liệt dưới đất, người cuối cùng còn bị Bùi Trường Thanh giơ cao lên đỉnh đầu và ném ra ngoài cửa như ném một bao cát, lăn ngã xuống bậc thang.

Bùi Trường Thanh đặt đỉnh đồng rầm một tiếng xuống dưới đất, khi chiếc vạc đồng phát ra âm thanh rung chuyển, những viên gạch xanh trên mặt đất nứt ra.

Mai Cẩm ở một bên xem mà tim đập thình thịch, thấy thế vội bước lên giữ chặt hắn lại, nói:

– Được rồi, chúng ta đi thôi, đừng động đến anh ta nữa.

Bùi Trường Thanh như không nghe thấy gì, gầm lên:

– Tới nữa đi, còn bao nhiêu người lên hết đi, nếu ông đây nhăn mày một cái thì ông không phải họ Bùi!

Bên ngoài cửa lại có những tiếng bước chân, Mai Cẩm nhìn ra, không ngờ lại có thêm mười mấy phủ binh. Khi nhìn thấy đồng bạn của mình nằm la liệt dưới đất, không cần Lý Đông Lâm ra lệnh đã đồng loạt xông tới bao vây Bùi Trường Thanh và cả Mai Cẩm vào giữa.

Mai Cẩm hoảng loạn đến độ mồ hôi túa ra, nhìn Lý Đông Lâm nói:

– Lý nhị gia, huynh ấy đánh ngài trước là không đúng, tôi xin lỗi thay huynh ấy có được không…

– Cẩm Nương, nàng đứng sang một bên đi! Hắn ta khinh người ta quá đáng, ta sẽ không xin lỗi, nàng cũng không được. – Bùi Trường Thanh cắt ngang lời cô nói.

Mai Cẩm túm chặt cánh tay Bùi Trường Thanh, khốn khổ cầu xin.

– Trường Thanh, chàng nghe thiếp nói một câu được không! Thiếp biết chàng rất giỏi võ, nhưng dù chàng có đánh được mười mấy người này thì có tác dụng gì, hắn ta sẽ gọi thêm rất nhiều người, lẽ nào một mình chàng có thể đánh hết toàn bộ người của Thổ ty phủ này hay sao? Nghe lời thiếp, lui một bước, chúng ta đi thôi!

Bùi Trường Thanh vẫn không nhúc nhích, hai chân giống như bị mọc rễ dưới đất.

Lý Đông Lâm hừ lạnh:

– Không xin lỗi, vậy thì để mạng lại đi. Gia ta đây thật sự muốn xem ngươi có bản lĩnh gì, tới Thổ ty phủ của ta rồi mà dám ngang tàng như vậy! Tất cả các ngươi lui ra hết đi.

Lý Đông Lâm cho phủ binh lui ra, nhìn Bùi Trường Thanh, lạnh lùng nói:

– Muốn vũ khí gì cứ lựa chọn thoải mái.

Bùi Trường Thanh gườm gườm nhìn Lý Đông Lâm, nói với Mai Cẩm:

– Nàng ra ngoài đi.

Mai Cẩm vừa giận vừa sợ.

Cô đã chứng kiến thủ đoạn Lý Đông Lâm đối phó với người khác, mạng người đối với cậu ta chẳng khác nào như con kiến. Nếu như hai người này thật sự đánh nhau, nếu Bùi Trường Thanh không địch lại, ngày hôm nay chỉ sợ không thể ra khỏi cánh cửa lớn của Thổ ty phủ này, ngược lại nếu Bùi Trường Thanh thắng, người của Thổ ty phủ càng không tha cho hắn.

Mai Cẩm làm liều, nghiêm nghị nói:

– Lý nhị gia, ngài và tôi chẳng thân chẳng quen, tôi cùng với phu quân mình từ sáng sớm ra khỏi huyện Mã Bình mãi cho đến lúc mặt trời lên đỉnh đầu mới tìm được chỗ của ngài, đó là bởi vì ban đầu ngài bị thương là do tôi chữa trị, tôi không yên lòng mà thôi. Tôi tự hỏi mình làm việc bằng lương tâm nghề y, ngài lại nói ra những lời không tôn trọng tôi, ngài không tôn trọng tôi trước, phu quân tôi mới không kìm chế được nên mới ra tay với ngài. Nếu nói rõ ràng, người sai là ngài trước. Tuy là tôi vừa mới đến nơi này, nhưng cũng có nghe người ta nói Lý đại nhân của Thổ ty phủ luôn làm việc dựa vào chấp pháp công bằng được dân chúng kính ngưỡng, ngài ấy có ở đây không? Ngài có dám mời ngài ấy ra xử lý công bằng không? Nếu như ngài ấy cũng muốn lấy mạng phu quân tôi, vậy thì tôi cũng không còn lời nào để nói, ngày hôm nay vợ chồng tôi cùng để mạng lại đây cho ngài là được chứ gì!

Lý Đông Lâm nhíu nhíu mày, vẫn không nói gì, nhưng vẻ tức giận trên mặt cậu đã dịu đi một chút, Mai Cẩm còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Bùi Trường Thanh đã tức giận nói:

– Cẩm Nương, nàng nói nhiều với hắn ta như vậy làm gì? Ai mà sợ hắn ta! Ta kêu nàng ra ngoài, nàng có nghe không?

Nói xong giãy khỏi tay Mai Cẩm, nhấc một thanh cương đao dưới đất lên, xông tới phía Lý Đông Lâm.

Lý Đông Lâm né tránh lưỡi kiếm, dùng tay trái nhặt một thanh kiếm treo trên tường, rút ​​thanh trường kiếm ra một tiếng, trong mắt lóe lên tia tàn bạo, lạnh lùng nói:

– Cô thấy rồi đó, không phải là ta hung hăng, mà là hắn ta thiếu bị dạy dỗ. Thế thì đừng trách ta không nói tình cảm.

Mũi kiếm vẽ ra hoa kiếm, đâm thẳng vào yết hầu Bùi Trường Thanh.

– Đông Lâm, dừng tay lại cho mẹ!

Đang lúc Mai Cẩm hãi hùng, đột nhiên nghe thấy một giọng nói già nua cất lên từ phía sau, tiếng quát không lớn nhưng lại rất uy nghiêm.

Mai Cẩm quay phắt đầu lại, trông thấy một bà cụ đã đứng ở ngoài cửa từ lúc nào rồi, tay chống một cây quải trượng đầu long, tay kia thì nắm tay một cô bé. Cô bé kia mặc một chiếc áo dài và váy màu đỏ nhạt, tóc buộc thành hai búi ở hai bên, rất đáng yêu, thấy Mai Cẩm quay đầu lại thì mỉm cười với cô, chính là A Lộc.

Lý Đông Lâm vừa nhìn thấy bà cụ kia tới thì ngẩn người, tuy rất không muốn nhưng vẫn thu kiếm về, bước nhanh ra cửa đỡ lấy bà cụ, nói:

– Mẹ, mẹ ở Ngọ Khế cơ mà, sao lại đến chỗ con vậy?

Bà cụ sầm mặt xuống, cũng không thèm nhìn cậu một cái nào, hất tay cậu ra tự bước qua bậu cửa đi vào trong. Lý Đông Lâm hơi xấu hổ, đứng tại chỗ. A Lộc thè lưỡi với Lý Đông Lâm, sau đó đỡ bà cụ đi vào, miệng thì nói:

– Tổ mẫu cẩn thận ạ! Cẩn thận! Để A Lộc đỡ bà! Bậu cửa của nhị thúc khá cao, có lần cháu bị vấp ngã, đầu gối bị xước da, cháu chỉ muốn phá nó đi thôi!

Bà lão nghe A Lộc nói chuyện, bấy giờ mới nở nụ cười, đi tới gần Mai Cẩm.

Nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, trong lòng Mai Cẩm đã hiểu bà lão trước mặt nhất định là mẹ của Lý Đông Lâm, lão Phủ Quân của Thổ Ty phủ.

– Tổ mẫu ơi, tỷ tỷ đó chính là thần y tỷ tỷ đã cứu cháu ở trên thuyền đó ạ! Nếu không nhờ có tỷ ấy thì A Lộc đã không được gặp bà rồi…

A Lộc chạy tới bên Mai Cẩm, cầm lấy tay cô giơ lên vẫy vẫy với lão phủ quân, miệng thì liến thoắng.

Lý Phủ Quân nói:

– Con phải gọi người ta là cô cô chứ.

A Lộc cười hì hì:

– Cháu cũng không nhỏ hơn Mai tỷ tỷ bao nhiêu, gọi cô cô thì làm tỷ ấy già đấy phải không ạ? Hơn nữa lúc ở trên thuyền Mai tỷ tỷ có nhận cháu làm muội muội rồi bà ạ.

– Con nhóc lém lỉnh này!

Lý Phủ Quân rõ ràng là bó tay hết cách với cô cháu gái này, mắng yêu.

Nếu như A Lộc thật sự muốn mình là tỷ muội của cô bé, chẳng phải mình đồng trang lứa với cô bé, trở thành con gái nuôi của Lý Đông Đình cha cô bé và là cháu gái của Lý Phủ quân à?

Mai Cẩm sợ Lý Phủ Quân hiểu lầm, cho là mình muốn dựa vào cô bé không hiểu chuyện này để leo bám vào Lý gia, vội làm lễ chào hỏi, lại giải thích ngay:

– Xin lão phủ quân đừng hiểm lầm ạ, khi ở trên thuyền quan tỷ có gọi cháu là tỷ tỷ, đó chỉ là một cách xưng hô thôi ạ.

Lý Phủ Quân bật cười, hiền từ xoa đầu A Lộc, ánh mắt rơi vào mặt Mai Cẩm, nói:

– Ta hiểu mà! A Lộc từ nhỏ không có mẹ, cũng không có huynh đệ tỷ muội làm bạn, rất cô đơn. Nó thích cháu nên mới gọi như thế, làm loạn là bối phận, mong cháu đừng để ý.

Vẻ mặt lại nghiêm túc, nói tiếp:

– Cháu là cô dâu Bùi Gia đã cứu A Lộc đúng không? Ơn cứu mạng không thể báo đáp, vốn dĩ trưởng tử nhà ta phải đích thân tới nhà dâng lễ để cảm ơn, chỉ là thời gian này nó cứ luôn bận rộn mãi, ngày hôm nay cũng không ở nhà, thế nên việc này mới phải kéo dài. Chỉ không ngờ hôm nay Bùi nương tử lại tới nhà lão, lão thân biết được liền đến đây ngay. Ơn cứu mạng không gì có thể báo đáp được, lão thân nói tạ ơn cũng chỉ thể hiện được chút lòng cảm kích mà thôi.

Mai Cẩm vội đáp lại:

– Cháu biết chút ít về y thuật, vừa lúc gặp được đó cũng là trách nhiệm của cháu. Lão phủ quân không cần đặt nặng ạ.

Lý Phủ Quân mỉm cười nói:

– Bùi nương tử không cần quá khiêm tốn. Vừa rồi những lời cháu nói ta đều đã nghe được hết. Cháu lo lắng cho vết thương của con ta, nên mới cùng vị thiếu niên Bùi gia từ Mã Bình đi tới đây, tấm lòng người làm nghề y thật sự làm lão thân cảm động, ấy thế mà thằng con của lão lại không nên thân, không những không biết cảm ơn còn ăn nói vô lễ thiếu tôn trọng người khác, vừa ngăn cản vừa động tay động chân, làm lão thân quá hổ thẹn.

– Đông Lâm! – Lý Phủ Quân đột nhiên gõ quải trượng, – Còn không qua đây xin lỗi phu phụ Bùi công tử cho mẹ!

A Lộc đánh ánh mắt đầy đồng tình với Lý Đông Lâm. Lý Đông Lâm ngoảnh mặt đi, đứng bất động.

– Được, được lắm. Mẹ thấy con cánh càng lúc càng cứng, ngay cả lời mẹ nói cũng không nghe! – Lý Phủ quân giận giữ, – Nếu con không chịu xin lỗi, vậy thì để mẹ xin lỗi thay con vậy.

Nói xong quay sang  Mai Cẩm và Bùi Trường Thanh muốn xin lỗi.

Bùi Trường Thanh tuy tính tình nóng nảy nhưng là một người con có hiếu, vừa rồi lúc Lý Phủ quân xuất hiện, hắn cũng đã đứng yên lại, nay lại thấy lão phu nhân này muốn tạ tội với mình, tức thì cuống hết cả lên, vừa xua tay vừa lui lại.

Mai Cẩm sao để người lớn tuổi nhận lỗi với mình được, vội đỡ lấy bà cụ.

Lý Phủ quân nhìn chằm chằm Lý Đông Lâm.

Lý Đông Lâm cứng người một chốc, cuối cùng mới miễn cưỡng nói:

– Là ta không phải.

Nói xong bước nhanh bỏ đi ra ngoài.

Lý Phủ Quân nhìn con trai đi mất, thở dài, bất lực nói:

– Con ta vô lễ, mong hai vị bỏ quá cho.

Mai Cẩm nói:

– Lão Phủ quân đừng nói vậy ạ. Phu quân cháu tính tình cũng nóng, cũng là do huynh ấy ra tay trước. Cháu cũng thay mặt phu quân xin lỗi lão phủ quân ạ.

Lý Phủ Quân nói:

– Con ta không đúng, nên dạy một bài học, đáng đánh lắm.

Mai Cẩm cười nhẹ.

Sự việc phát sinh bất ngờ qua đi, cô không muốn ở lại đây chút nào nữa, liền lên tiếng xin phép ra về. Lý Phủ Quân giữ lại nhưng không được, cuối cùng đành phải tiễn khách. Mai Cẩm xin Lý Phủ Quân dừng bước, A Lộc thì cứ nhất quyết đòi tiễn cô ra tận cửa, cô liền mặc cô bé. Sau đó cô hỏi cô bé sao Lý Phủ Quân lại xuất hiện đúng lúc thế, mới biết được là do A Lộc gọi tới. Thì ra cô bé tới tìm Lý Đông Lâm, vừa lúc bắt gặp cảnh xung đột bên trong, biết Lý Đông Lâm không dám làm trái tổ mẫu mình, thế là liền chạy đi gọi Lý Phủ Quân đang nghỉ trưa tới.

– Mai tỷ tỷ, thực ra…

A Lộc đứng ở cửa tạm biệt với Mai Cẩm, nói được một nửa thì dừng lại, đổi thành:

– Lúc nào muội tới Mã Bình thăm tỷ, có được không ạ?

Mai Cẩm tất nhiên đáp ứng, vẫy tay chào A Lộc rồi cùng Bùi Trường Thanh rời khỏi Thổ ty phủ.