Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Qua Chi Nữ Tắc - Bồng Lai Khách

Chương 20




Bùi Trường Hỉ đi chưa được bao xa thì thấy đối diện có năm sáu nha dịch huyện nha đi tới, dáng vẻ hùng hổ như đi bắt người, tới gần rồi thì thấy trong đó có người quen. Người nọ nhìn thấy y thì ném ánh mắt tới, cố ý đi chậm lại, chờ rớt lại sau cùng mới dừng lại thấp giọng nói:

– Đường huynh Bùi Trường Thanh của ngươi có nhà không, nếu có thì mau kêu hắn mau trốn đi.

Bùi Trường Hỉ lắc lắc đầu.

Nha dịch nói:

– Không ở nhà thì càng tốt. Hắn đánh người khác bị thương, quan huyện muốn bọn ta đi bắt hắn đây.

Nói xong vội vã đuổi theo nhóm của mình.

Bùi Trường Hỉ giật mình, cuống quít chạy rẽ vào một con hẻm nhỏ chạy về Bùi gia, thuật lại tin tức mình vừa nghe được cho mọi người.

Vạn thị hoảng sợ dậm chân nói:

– Đang yên đang lành Trường Thanh sao lại đánh người khác bị thương? Có phải các quan gia hiểu lầm rồi không?

– Cháu cũng không biết ạ. Vừa rồi có nha dịch cháu quen có lòng tốt báo với cháu…

Cậu còn chưa nói xong bên ngoài viện đã có tiếng gõ cửa và tiếng quát to của nha dịch.

– Tới rồi tới rồi, phải làm sao bây giờ…- Vạn thị tái mét mặt đi đi lại lại trong phòng.

Thấy bà hoang mang hoảng loạn, Mai Cẩm nói:

– Mẹ đừng hoảng hốt, để con đi mở cửa xem cho.

Nói xong cô đi ra tiền viện, mở cửa ra.

Cửa vừa mở ra, nha dịch cầm hỏa trưởng xông vào, không nói không rằng lao vào trong phòng đẩy cửa ra đi vào lục soát, ngay cả tủ hòm cũng không bỏ qua. Lục soát một hồi không thấy ai, một người tự xưng là Lưu ban đầu sầm mặt hỏi Vạn thị:

– Con trai bà đâu? Hắn đánh người khác bị thương phải bắt về quy án. Đại nhân bọn ta hạ lệnh phải bắt được hắn, nếu ngươi bao che hắn cũng bị coi là tòng phạm.

Vạn thị run rẩy:

– Sai gia, con trai tôi thời gian này vẫn luôn làm việc đàng hoàng ở áp phòng, chưa từng gây họa gì cả, thậm chí áp quan cũng khen ngợi nó. Có phải các ngài nhầm lẫn gì rồi không?

Lưu ban đầu cười lạnh:

– Bà già, con trai bà Bùi Trường Thanh không học hành, chuyên tụ tập cùng với đám lưu manh không nghề không nghiệp trong huyện, bà cho là bọn ta không biết hắn hay sao? Bọn ta muốn bắt chính là hắn. Ta thấy bà hốt hoảng lo âu, có phải bà đã giấu con mình đi không? Phải thì mau khai nơi hắn trốn đi, chúng ta sẽ không làm khó bà.

Sắc mặt Vạn thị trắng bệch, chỉ biết lắc đầu nói không biết. Lưu ban đầu tiếp tục ép hỏi với giọng nghiêm khắc. Mai Cẩm bước lên nói:

– Lưu ban đầu, mẹ tôi tuổi tác đã cao, sức khỏe không tốt, buổi tối muộn lại nghe được tin tức xấu như thế, bị kinh hoảng là khó tránh khỏi, làm gì có chuyện giấu người? Phu quân tôi đêm nay không về nhà, hai mẹ con chúng tôi đang rất lo lắng, vừa rồi còn bảo đường đệ Trường Hỉ đi áp phòng hỏi tin tức thì đúng lúc các ngài tới. Chúng tôi nghe các ngài nói huynh ấy phạm tôi đánh người khác bị thương, còn đánh ai bị thương và phạm phải tội gì, chúng tôi còn chưa hiểu. Mong ngài hãy nói rõ một chút để chúng tôi hiểu rõ và biết phải làm thế nào. Chúng tôi sẽ không cản trở.

Lưu ban đầu liếc cô một cái:

– Ngươi là tức phụ của Bùi Trường Thanh? Nói cho ngươi biết cũng không sao, trượng phu của ngươi đánh một oa đầu xưởng quặng Thuận Ninh, đối phương đã đi huyện nha tố cáo. Đại nhân hạ lệnh bắt hắn về quy án.

Oa đầu là một cách xưng hô được sử dụng trong ngành khai thác mỏ và dùng để chỉ người quản lý các công việc chung của xưởng khai thác mỏ. Mỏ quặng Thuận Ninh này ở huyện lân cận, và không hề có liên quan gì với Bùi Trường Thanh, làm sao mà hắn lại đánh đối phương bị thương được? Nhắc đến thì vẫn có quan hệ với Bùi Trường Thanh.

Đó là lúc chạng vạng, trên đường Bùi Trường Thanh về nhà thì gặp Tiểu Như Lai sốt sắng tới tìm, nói người Tôn gia mỏ quặng Thuận Ninh dẫn theo một nhóm đi chặn đánh Trương Thanh Trí, khi thấy hai bên ngôn ngữ bất hòa sắp lao vào đánh nhau, gã liền chạy đi tìm người giúp.

Thì ra, Tôn gia Thuận Ninh và Trương gia từ trước đến nay có hiềm khích. Năm ngoái, một số công việc kinh doanh đã bị Trương gia đoạt mất, đầu năm nay, xưởng quặng Tôn gia còn bị đào đi một tương đầu (quản lý kỹ thuật), vừa mấy ngày trước, tương đầu này lại âm thầm chiêu mộ nhiều tay thợ búa và thợ xúc cát vốn đang làm việc trong mỏ Tôn gia.

Thợ chà nhám tay búa là người đào quặng và vận chuyển quặng ra khỏi trục. Thường có ba nguồn. Đầu tiên là tuyển dụng thợ mỏ bình thường, thứ hai là vệ sở quân nhân trong chòi canh, thứ ba là phạm nhân tử tù, mức độ đãi ngộ theo thứ tự giảm dần. Nếu đặt ở mấy năm trước, đây cũng không vấn đề gì, trong mỏ không thiếu người nên đi thì cứ việc đi. Nhưng bắt đầu từ năm ngoái, sau khi triều đình nghiêm cấm vệ sở quân nhân làm thợ mỏ trong mỏ, bởi thế số quặng đinh giảm mạnh, tạm thời thiếu người tuyển dụng, nhiều mỏ đang gặp phải tình trạng thiếu sa đinh. Tôn gia bị đào tương đầu đi trước, giờ còn bị đào đi một nhóm người nữa, cái này làm sao mà nhẫn nhịn cho được, lập tức mang theo rất nhiều người đi chặn Trương Thanh Trí, vây ở đường Túy Tiên Lâu, muốn gã bắt trả người về. Trương Thanh Trí sợ hãi đã bảo Tiểu Như Lai đi gọi Bùi Trường Thanh đến hỗ trợ.

Ban đầu Bùi Trường Thanh cũng có chút do dự, sợ Vạn thị và Mai Cẩm biết sẽ nói mình, có điều Tiểu Như Lai luôn treo câu nghĩa khí ở bên miệng, còn thổi phồng hắn công phu giỏi, nói có hắn qua đó sẽ trấn áp được tình hình. Với tính cách của Bùi Trường Thanh, làm sao mà có thể nói câu “không” được? Hắn lập tức đi theo Tiểu Như Lai qua đó. Đúng như dự đoán, hai bên không thống nhất được, chẳng mấy chốc tình hình đã vượt quá tầm kiểm soát và một cuộc chiến ẩu đả nổ ra, trong lúc hỗn loạn Bùi Trường Thanh đã đánh một oa đầu xưởng quặng Thuận Ninh, dánh gãy hai xương sườn của đối phương, làm đối phương ngất đi. Trương Thanh Trí cho rằng đã đánh chết người, hoảng sợ trốn thoát đi. Bùi Trường Thanh cũng nhân hỗn loạn bỏ trốn. Đối phương làm sao chịu từ bỏ, ngay trong đêm khiêng người đến huyện Mã Bình tố cáo, Trương Thanh Trí đùn đẩy nói mình không đánh người ta bị thương, thổ quan liền ra lệnh tróc nã Bùi Trường Thanh quy án.

Nghe xong ngọn nguồn, trên mặt Vạn thị không còn huyết sắc, ngồi phịch xuống ghế không nói được một lời.

Mai Cẩm thấy bên ngoài cửa đã tụ tập rất nhiều làng xóm láng giềng biết tin chạy đến nghe ngóng và đang xì xào bàn tán, cco đi vào trong phòng lấy chút tiền ra, gọi Lưu ban đầu vào một góc, thấp giọng nói:

– Tôi đã biết chuyện xảy ra. Có điều vừa rồi ngài cũng đã lục soát trong nhà, thật sự là chúng tôi không giấu người, chúng tôi cũng không biết huynh ấy đã đi đâu. Nhưng xin ngài yên tâm, chúng tôi sẽ không bao che huynh ấy. Đêm nay các ngài đã vất vả rồi, xin ngài hãy nhận chút tiền trinh này dẫn các huynh đệ đi uống rượu ạ.

Nói xong đưa tiền cho hắn.

Lưu ban đầu nhận tiền, biểu cảm hòa hoãn hơn, gật đầu nói:

– Xem ngươi còn hiểu chút lý lẽ đấy, không giống bà cụ kia rõ ràng con mình đã phạm tội mà còn biện bạch cho hắn. Thế này đi, ta và các huynh đệ đi trước, nếu hắn về, ngươi phải lập tức báo cho ta ngay, nếu không các ngươi cũng sẽ phạm tội tòng phạm.

Mai Cẩm đương nhiên đồng ý. Lưu ban đầu cất tiền vào túi vạt áo, hô một tiếng, nhóm nha dịch thu gông xiềng đi theo hắn ra cửa.

Mai Cẩm lại đưa Bùi Trường Hỉ đi và nhốt hàng xóm xì xào bàn tán bên ngoài cửa, cô quay trở lại phòng, thấy Vạn thị vẫn ngồi đờ đẫn ở ghế, miệng lẩm bẩm:

– Thế này phải làm gì đây? Giờ phải làm sao đây? Con ơi là con, con đi đâu rồi…

Nước mắt tuôn trào ra.

Tâm trạng Mai Cẩm cũng nặng nề, đi qua an ủi bà. Vạn thị cầm tay cô, khóc lên nói:

– Cũng không biết Trường Thanh trốn đi đâu rồi, nếu nó bị bắt bị tù đày thì hai mẹ ta phải làm sao đây?

Mai Cẩm suy nghĩ nói:

– Mẹ, mẹ đừng lo lắng quá, vị Lưu ban đầu kia nói, đối phương chỉ bị đánh bị thương thôi. Chỉ cần tính mạng không làm sao, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp cứu huynh ấy, biết đâu chừng chuyện lớn hóa nhỏ. Chắc là cữu cữu quen với họ, chúng ta đi nhờ cữu cữu nghĩ cách được không ạ!

Vạn thị ngồi bật dậy:

– Mẹ quên mất! Dù chỉ có hai mẹ con ta cũng sẽ làm được, mẹ đi tìm nó luôn đây.

Mai Cẩm vội ngăn bà lại:

– Mẹ, đã muộn thế này rồi, mẹ đi kiểu gì? Huyện Quân Đài cách một ngày đường, nếu không để con đi tìm Trường Hỉ bảo đệ ấy sáng mai lại đi một chuyến nữa, sẽ vẫn nhanh hơn là chúng ta đi mẹ ạ.

Vạn thị ngồi phịch xuống ghế, rớt nước mắt:

– Con nói đúng. Thế con đi tìm nó, nói chuyện này giải quyết được, mẹ sẽ ghi nhớ lòng tốt của nó.

Mai Cẩm đỡ Vạn thị về phòng để bà nghỉ ngơi, cô thì ra ngoài mở cửa viện, thấy bên ngoài mọi người vẫn chưa giải tán hết, vẫn còn túm năm tụm ba đứng đó đang xì xào sôi nổi, cô vừa mở cửa thì dừng lại, đổ xô lên hỏi chuyện, có người thì quan tâm Bùi gia thật lòng, có không ít thì vui sướng khi người ta gặp họa, Lâm Ngũ Nương là một trong số đó. Mai Cẩm thầm thở dài, đáp qua loa có lệ rồi rời đi, sau đó đi tìm Trường Hỉ và giải thích sự việc.

Bùi Trường Hỉ và Bùi Trường Thanh vẫn luôn thân thiết, quan hệ rất tốt, mẫu thân gã và Vạn thị cũng rất gần, hai mẹ con đang ở trong nhà nói về chuyện này, thấy Mai Cẩm tới xin giúp đỡ thì lập tức đồng ý. Mai Cẩm cảm ơn xong thì về nhà.

Đêm đó bệnh đau đầu cũ của Vạn thị lại tái phát, Mai Cẩm ở bên cạnh chăm sóc và an ủi. Một đêm khó ngủ, sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng tỏ, biết Bùi Trường Hỉ đã đi huyện Quân Đài, cô liền báo lại cho Vạn thị hay. Vạn thị mới hơi yên lòng một chút, giờ chỉ sốt ruột chờ Vạn Bách Hộ đến để thảo luận đối sách.

Từ Mã Bình đến Quân Đài nếu đi nhanh cũng phải mất một ngày đêm. Bùi Trường Hỉ tới Quân Đài tìm được Vạn Bách Hộ. Vạn Bách Hộ nghe nói cháu ngoại phạm tội thì lập tức lên đường. Nửa đêm ngày hôm sau thì tới nơi, lo lắng không ngủ được đến tận sáng hôm sau, ông rửa mặt mũi qua loa lập tức đi ra ngoài, hoàng hôn thì trở về nhà, vừa về là chửi mắng lương tâm của Trương Thanh Trí đã bị chó ăn mất rồi.

Thì ra ngày hôm nay ông chạy đi vài nơi. Đầu tiên đi tìm Trương gia trước. Ý định ban đầu của ông cũng không phải muốn bắt vạ Trương gia mà là nghĩ nhà họ có nhiều mối quan hệ hơn mình, sự việc là bắt nguồn từ Trương gia, muốn nhờ họ hỗ trợ một chút. Ai ngờ đâu Trương Thanh Trí lại trốn tránh không gặp. Tìm được Tiểu Như Lai, gã cũng né tránh, nói lúc ấy mình đi gọi Bùi Trường Thanh cũng chỉ muốn mượn hắn trấn áp đối phương, không ngờ hắn lại muốn nổi bật, ra tay chẳng phân nặng nhẹ, bấy giờ mới dẫn đến kiện tụng, chẳng liên quan gì đến mình cả. Vạn Bách Hộ nghe giọng điệu của gã dường như còn trách đứa cháu trai của mình gây lớn chuyện lên, ông nén cơn giận xuống, tiếp tục đi tìm những người có giao tình xưa nay với mình, bôn ba cả một ngày, vừa mệt vừa đói, lúc này mới trở về.

– Những người đệ tìm giúp họ nói thế nào?

Chờ Vạn Bách Hộ mắng chửi Trương Thanh Trí và Tiểu Như Lai xong, Vạn thị khẩn trương hỏi.

Hai ngày qua, Bùi Trường Thanh vẫn không có tin tức, Mai Cẩm cũng thường đến phụ cận huyện nha dò hỏi tin tức, Vạn thị thì ngày đêm không yên, không buồn ăn uống, trở nên tiều tụy vô cùng.

Vạn Bách Hộ nói:

– Đệ gặp thư lại nha môn, theo như hắn nói, oa đầu của Tôn gia bị thương không nhẹ. Tôn gia này ở huyện Thuận Ninh không dễ đối phó, chuyện đâm thọc sau lưng người ta làm ra không ít, nghe nói còn có qua lại với thổ quan, lần này bị một vố như này chịu bỏ qua mới là lạ. Người này lại giới thiệu đệ đến gặp thổ quan bản huyện Trần đại nhân. Trần đại nhân có vẻ như cũng muốn hòa giải việc này, có điều nghe ngụ ý của ông ta là nếu nguyên cáo Tôn gia không chịu nhượng bộ, ông ta cũng không thể làm được gì. Nếu Trường Thanh bị bắt, chiếu theo luật lệ, nhẹ nhất bị đánh 50 trượng, nặng nhất thì phải ở tù ba năm!

Vạn thị lại khóc lóc, nức nở nói:

– Đệ đệ, ta chỉ có một đứa con trai, nếu nó có chuyện gì, ta cũng không muốn sống nữa. Đệ phải nghĩ cách cứu cháu ngoại của đệ ra đấy!

Vạn Bách Hộ nói:

– Tỷ ơi, không cần tỷ nói, đệ cũng sẽ cố hết mình. Hiện giờ không có biện pháp nào cả, ngày mai đệ đành phải nhờ người ta giới thiệu đề cử mặt dày đi gặp Tôn gia để cầu xin. Chỉ cần nhà họ chịu buông tha, tốn bao nhiêu tiền bạc đệ cũng chịu.

– Đệ mau đi đi. – Vạn thị gật đầu, – Chỉ cần nhà họ chịu tha cho Trường Thanh, dù là bảo ta bán hết đất đai ruộng vườn nhà cửa ta cũng chịu.

Vạn Bách Hộ lắc đầu buông tiếng thở dài.