Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Qua Chi Nữ Tắc - Bồng Lai Khách

Chương 26




Ngày hôm sau, Vạn Bách Hộ bắt Bùi Trường Thành đến nhà Tôn gia cảm ơn. Bùi Trường Thanh không muốn đi bị Vạn Bách Hộ quát một trận, không còn cách nào khác đành phải miễn cưỡng mà đi.

Tôn gia thay đổi hẳn thái độ, chẳng những rất thân thiện mà còn bày tiệc khoản đãi nhiệt tình. Trong bữa tiệc, Vạn Bách Hộ ra lệnh Bùi Trường Thanh nhận lỗi, người nhà Tôn gia cho rằng oa đầu bên mình ra tay trước, bị đánh cũng là tự làm tự chịu. Cơm nước xong Vạn Bách Hộ và Bùi Trường Thanh được tiễn ra tận cửa, một vụ kiện có thể hủy hoại hoàn toàn cuộc đời hắn đã biến mất không dấu vết như thế.

Trở lại Bùi gia, Vạn Bách Hộ lại dạy dỗ và cảnh cáo cháu ngoại một trận sau đó mới yên tâm ra về.

……

Bùi Trường Thanh đã thay đổi hẳn thái độ nhẹ nhõm trước đó, trở nên yên lặng rất nhiều. Trong lòng hắn hiểu rõ, Tôn gia trước thì ngạo mạn sau thì cung kính, hoàn toàn là bởi vì do Thổ tư phủ ra mặt. Hắn lại nghĩ đến ngày hôm đó mình và Mai Cẩm đến Thổ tư phủ vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa Lý Đông Lâm và Mai Cẩm, trong lòng càng hụt hẫng hơn.

Tuy bình thường hắn vô tâm bốc đồng nhưng cũng không phải kẻ ngốc không cảm nhận được ý đồ của Lý Đông Lâm. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Lý Đông Lâm, hắn đã nhạy cảm ngửi được ý đồ không thể nói cho người khác biết của vị nhị thiếu gia Thổ tư phủ này đối với thê tử của mình –  nói như vậy thực ra chưa đúng lắm, trên thực tế, Lý Đông Lâm không hề có ý định che giấu ý đồ của mình với thê tử hắn.

Ngay trước mặt hắn, Lý Đông Lâm cùng tuổi với hắn lại có hành động và biểu hiện trần trụi không coi ai ra gì như thế, đó là một tư thái ta làm thế ngươi làm gì được ta.

Đây cũng là nguyên nhân mà ngày đó lúc trở về Bùi Trường Thanh đã mất bình tĩnh tức giận với Mai Cẩm – hắn không thể kiềm chế được mình trút cơn giận lên cô, bởi vì ngoài làm thế, hắn cũng không biết mình nên đối mặt với chuyện xảy ra bất ngờ và mang đến đả kích rất lớn này như thế nào.

Bùi Trường Thanh mười tám tuổi khi còn nhỏ tuy không phải đại phú đại quý nhưng phụ thân cũng là một võ quan ngũ phẩm, ra vào luôn được người khác cung kính xưng hô thiếu gia, cho dù về sau gia đạo suy tàn, trong một huyện Mã Bình nhỏ bốn tấc vuông này, hắn vẫn luôn khí phách hăng hái và làm theo ý mình, đi theo hắn là một đám thanh thiếu niên lưu manh luôn nghe theo mệnh lệnh của hắn, chưa từng thực sự nếm trải cảm giác bị coi thường trước mặt người khác.

Mà Lý Đông Lâm này tuổi tác xấp xỉ hắn, thực sự xuất thân trong gia đình giàu sang phú quý, cuối cùng đã khiến cho hắn lần đầu tiên trong đời nhận được sự thất bại và cảm giác tự ti. Hiện tại, vụ kiện tụng này cùng với thái độ của Tôn gia trước sau thay đổi 180 độ càng khiến cho Bùi Trường Thanh hiểu sâu sắc sự khác biệt giữa địa vị tôn quý và thấp kém.

Tôn quý, chính là một câu nói có thể thay đổi sống chết của người khác. Trước mặt quyền thế này, hắn nhỏ bé tựa như một con kiến.

Mọi thứ mà hắn chưa bao giờ nghi ngờ trong mười tám năm qua giờ đây bắt đầu trở nên tăm tối và sắp sửa sụp đổ, thậm chí hắn cảm thấy, mình giống như một con khỉ bị người chơi điều khiển nhào lộn trên đường phố, bởi vì nhận được tiếng cười của người xem mà tự mãn đắc chí, điều này làm cho hắn thấy vô cùng xấu hổ.

Hắn dường như cũng mơ hồ hiểu được một sự thật, nắm đấm có cứng đến mấy cũng vô dụng, nếu thật sự xảy ra chuyện, bản thân mình cũng khó bảo toàn được huống chi là người bên cạnh hắn.

……

Kể từ đó Bùi Trường Thanh thay đổi rất nhiều, không còn đánh bài bạc trong áp phòng nữa, làm việc chăm chỉ chịu khó, về nhà đúng giờ mỗi tối và không còn qua lại với những người mà trước đây từng kết giao nữa. Vạn thị thấy con trai dường như hiểu chuyện trong một đêm thì vui mừng vô cùng, tính toán con trai đã thành hôn được hai ba tháng rồi, bà bắt đầu chú ý đến bụng Mai Cẩm, mong ngóng cô có thai càng sớm càng tốt.

Y danh của Mai Cẩm dần dần lan rộng và giờ đây hầu như ngày nào cũng có người đến nhờ cô khám chữa bệnh. Ban đầu hàng xóm láng giềng đều có thái độ coi thường, còn thường tới để xem cô khám chữa bệnh cho người khác như thế nào. Thời gian dài, bệnh nhân càng ngày càng nhiều, mọi người bắt đầu phàn nàn. Bản thân Mai Cẩm cũng thấy không ổn, ngày hôm nay Bùi Trường Thanh vừa về nhà, tiễn bệnh nhân cuối cùng đi rồi, khi cả nhà ngồi ăn cơm, Mai Cẩm nói:

– Mẹ, Trường Thanh, con muốn bàn bạc với hai người một chuyện ạ.

– Có gì con cứ nói đi, gì mà bàn bạc hay không bàn bạc. – Vạn thị cười. Từ sau vụ kiện tụng, Vạn thị càng yêu quý Mai Cẩm hơn.

– Con muốn đi huyện nha để làm thủ tục mở một y quán, đỡ để bệnh nhân đến nhà làm phiền tới mẹ và bị hàng xóm láng giềng phàn nàn ạ.

Vạn thị sửng sốt.

Mai Cẩm đang khám bệnh tại nhà, Vạn thị tuy dần dần cũng thấy bị làm phiền nhưng nhẫn nhịn không nói gì, lúc này nghe cô nói muốn mở y quán thì lại thấy không vui, cho rằng đây là xuất đầu lộ diện trước công chúng. Bà nhìn Mai Cẩm nói:

– Con à, con khám bệnh là chuyện tốt. Thế nhưng làm gì có chuyện phụ nữ có gia đình lại đi mở y quán đâu con? Mẹ cảm thấy không ổn cho lắm.

Bùi Trường Thanh do dự một chút lại gật đầu tán thành:

– Con thì thấy không vấn đề gì cả. Muốn mở cứ mở thôi.

Tính tình Vạn thị vốn không hề cứng rắn, thấy con dâu đã quyết định, mà con trai cũng đứng về phía con dâu, tuy rằng trong lòng không thoải mái nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý. Cơm chiều xong, nhân lúc không có mặt Mai Cẩm, bà kéo Bùi Trường Thanh qua một bên thì thầm:

– Trường Thanh con, sao con lại có thể nghe theo vợ con vậy? Một người phụ nữ đã có gia đình đi mở y quán? Nhà chúng ta không phải là không có cơm cho nó ăn. Mẹ nghĩ các con thành hôn đã mấy tháng, nên sớm mang thai và sinh một đứa cháu cho mẹ mới là điều cần thiết nên làm. Con nghĩ xem giờ nó cả ngày bận rộn, lúc nào cũng có người đến khám bệnh, nếu như mở y quán nữa, liệu có thời gian chăm lo gia đình không?

Bùi Trường Thanh nghe Vạn thị nhắc đến chuyện sinh con cái thì chột dạ, đáp qua loa:

– Mẹ ơi, bọn con còn trẻ, không gấp ạ…

– Sao lại không gấp! Xung quanh con có rất nhiều người nhỏ tuổi hơn con đã làm cha rồi! Con không gấp nhưng mẹ gấp! Mẹ nói với con này… – Vạn thị nhìn ra ngoài cửa, đè thấp giọng, – …Thê tử con ở nhà khám bệnh cho người khác cũng không vấn đề gì, có mẹ ở đây rồi. Nhưng nếu nó mở y quán khám chữa bệnh, tới khám bệnh không chỉ là phụ nữ mà còn có cả nam giới già trẻ trai gái, nó lại tuổi trẻ xinh đẹp, ngộ nhỡ…

Bùi Trường Thanh vội quay đầu lại nhìn, sau đó ngắt lời bà:

– Mẹ, sao mẹ lại nói linh tinh vậy, nàng ấy không phải người như vậy đâu ạ.

– Mẹ biết nó là người tốt, có điều thế đạo hiện nay…

– Mẹ, mẹ đừng nói nữa! Dù sao nếu Cẩm Nương đã lên tiếng, con không thể không đồng ý được! Nàng ấy là người hiểu chuyện, con không có gì không yên tâm! Vừa rồi Trường Hỉ gọi con, để con đi xem có chuyện gì…

Bùi Trường Thanh kìm cớ rồi đi ngay.

Vạn thị không còn cách nào khác ngoài hy vọng huyện lệnh sẽ không phê duyệt. Không nghĩ tới nửa tháng sau, huyện nha lại thật sự phê duyệt, bà không khỏi rất thất vọng, có điều là ban đầu mình đã đáp ứng rồi, giờ không thể nào thay đổi được, đành phải chấp nhận.

Bởi vì Tây Nam các tộc tạp cư, phong tục khác với biệt địa. Mặc dù người Hán hiếm khi có phụ nữ làm chủ gia đình, nhưng trong số những người bản xứ còn lại, có rất nhiều phụ nữ làm chủ gia đình và buôn bán trên đường phố, thổ quan Mã Bình nhận được yêu cầu mở y quán của Mai Cẩm cũng không hề cho rằng điều đó là trái ngược ý trời, chỉ ngạc nhiên khi một người phụ nữ có thể khám chữa bệnh mà thôi. Khi thăm hỏi nghe ngóng thì biết cô đúng là biết y thuật, hơn nữa còn từng nghe dân chúng trong huyện phàn nàn về Hồi Xuân Đường, bản thân cũng không thể nào ép buộc Kim Đại Nha hạ giá thuốc, lần này có thêm một y quán nữa cũng là chuyện tốt, cho nên mau chóng phê duyệt.

Khi biết yêu cầu của mình đã được thông qua, Mai Cẩm rất vui.

Sở dĩ cô dự định mở y quán của riêng mình không chỉ là để vận dụng kỹ năng của mình mà còn là để có kế hoạch lâu dài – dù là cho tới bây giờ cô và Bùi Trường Thanh vẫn ngủ riêng, chưa trở thành vợ chồng đúng nghĩa. Nhưng qua hai tháng dần dần tiếp xúc, thành thật mà nói, trong tâm tâm cô vẫn chưa nghĩ rằng Bùi Trường Thanh là người có thể thực sự hiểu mình và thậm chí đến cuối cùng mình có thể trao hết trái tim cho hắn, nhưng trước mặt ở triều đại này, ít nhất, Bùi Trường Thanh chắc chắn sẽ là một người chồng tốt. Cô dần dần lên kế hoạch một ngày nào đó sẽ cùng hắn trở thành một cặp vợ chồng thực sự và bên nhau trọn đời.

Vì vậy, mặc dù hiện tại Bùi gia không cần phải lo lắng về chi tiêu ăn uống, nhưng thực tế căn cơ không có bao nhiêu, thu nhập của Bùi Trường Thanh ở áp phòng cũng rất ít, hoàn toàn sống dựa vào tiền thuê đất và sản lượng ở nông thôn. Cộng thêm trước đây hắn tiêu xài phung phí, Vạn thị lại chiều chuộng con trai độc nhất này, chưa từng quản lý việc chi tiêu của hắn, trong nhà cũng chẳng còn bao nhiêu tiền kiết kiệm, ngộ nhỡ gặp phải mùa màng không tốt hoặc là có việc khác cần dùng đến khoản tiền lớn, cả nhà sẽ bị ảnh hưởng ngay lập tức.

Bây giờ cô mở y quán này, không chỉ có thể chữa bệnh cứu người mà còn có thêm nguồn thu nhập, vậy tại sao không làm.

……

Vài ngày sau, Mai Cẩm nhìn trúng một mặt tiền và lập tức bàn bạc mua nó. Mặt tiền cửa hàng nằm ở góc một con phố cổ, ở một vị trí hẻo lánh nhưng lợi thế là cách nhà không xa, địa điểm cũng rất lớn đủ để mở một y quán hơn nữa còn rẻ. Sau một hồi lau chùi và sơn sửa, cô thuê một thiếu niên bản xứ tên A Lang làm trợ thủ, nửa tháng sau, Tu Tồn Đường thuận lợi khai trương.

Cái tên Tu Tồn Đường này được lấy từ cổ huấn “Tu hợp không người thấy, ý định có trời biết” của Đồng Nhân Đường. Ông nội của Mai Cẩm từng rất ngưỡng mộ câu nói này, tới nơi này rồi, cô lấy nó làm tên y quán của mình, không chỉ để tưởng nhớ ông nội mà còn để nhắc nhở bản thân đừng bao giờ quên nguồn gốc của y học.

Trước đó Triết Nha đã chế tạo xong bộ dụng cụ theo yêu cầu của Mai Cẩm và đã mang đến cho cô xem. Không hổ là đại thủ, cộng thêm có lòng mài giũa, bộ dụng cụ chế tạo ra về độ sắc bén lẫn tính tiện dụng đều cực kỳ tinh tế tỉ mỉ. Mai Cẩm hết sức hài lòng. Y quán cách cửa hàng rèn của anh ta không quá xa, ban ngày A Nhung cũng thường đến đây. Chỉ khi có nhiều người, cô bé vẫn không dám ra tiền sảnh mà chỉ chơi ở hậu viện, thỉnh thoảng còn giúp nhặt và rửa dược liệu. Lúc rảnh rỗi Mai Cẩm tiếp tục dạy cô bé viết chữ. A Nhung cảm thấy rất hạnh phúc, dần dần nụ cười mà đứa trẻ ở độ tuổi này nên có cũng xuất hiện trên khuôn mặt cô bé.

……

Vào tháng 9, tháng thứ ba sau khi Mai Cẩm đến đây, và cũng là một tháng sau khi khai trương y quán, tên tuổi của Tu Tồn đường dần dần được lan truyền rộng rãi. Mai Cẩm có y thuật tốt, thu phí khám hợp lý, tính cách lại hiền hòa và kiên nhẫn, một truyền mười mười truyền trăm, rất nhiều người cần tìm thầy chữa bệnh hỏi thuốc thà đi đường xa chờ cả buổi sáng cũng phải tìm tới chỗ cô, Kim Đại Nha Hồi Xuân Đường dần dần vắng khách hẳn. Kim Đại Nha rất tức giận nhưng lại kiêng kị con người Bùi Trường Thanh nóng giận dễ đánh người, lại nghe nói hình như Bùi gia có quan hệ với Thổ Tư phủ Long Thành, lần trước Bùi Trường Thanh bị kiện tụng may nhờ có Thổ Tư phủ mà không xảy ra vấn đề gì, tuy căm hận nhưng cũng không dám làm gì.