Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Qua Chi Nữ Tắc - Bồng Lai Khách

Chương 36




Nửa tháng sau, số lượng bệnh nhân ở Bộc trại giảm dần. Mai Cẩm, người đã bận rộn ở đây gần một tháng cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm và giao phần còn lại cho các y sĩ Thổ tư phủ, cô cùng Bùi Trường Thanh trở về huyện Mã Bình trước. Cha con Triết Nha cũng bình an trở về, tộc trưởng đã hứa hẹn sau này sẽ không động đến cha con họ nữa. Triết Nha cảm kích Mai Cẩm và Bùi Trường Thanh không thể diễn tả thành lời.

Vạn thị cũng vui mừng khi thấy con trai và con dâu cuối cùng đã trở lại, cố gắng đè nén khúc mắc trong lòng xuống, một nhà ba người ăn cơm chiều, khi thu dọn ở bếp, Mai Cẩm thấy Bùi Trường Thanh thường hay nhìn mình, ánh mắt vừa phấn khích vừa hồi hộp, biết hắn nhớ đến lời mình hứa mấy ngày trước, cô liền cười với hắn.

– Cẩm Nương ơi, con tới đây một chút.

Thu dọn xong, Vạn thị đột nhiên nói.

Mai Cẩm đáp vâng, đi theo Vạn thị vào trong phòng mình, thấy bà đóng cửa lại thì hơi chút khó hiểu, hỏi:

– Làm sao vậy mẹ?

Nét mặt Vạn thị trịnh trọng, đi đến chỗ tủ mở cửa tủ ra, Mai Cẩm vừa nhìn là hiểu ngay.

Trong ngăn tủ có một cái chiếu và một cái gối đã được cuốn gọn. Đó chính là bộ chăn chiếu ban đầu Bùi Trường Thanh ngủ trong phòng. Chắc là một tháng nay cô không ở nhà, Vạn thị đã vào dọn dẹp phòng thì phát hiện ra.

– Cẩm Nương, con nói đi đây là chuyện gì? Tại sao những đồ này lại ở trong tủ quần áo của con. – Vạn thị hỏi.

– Có phải từ đầu đến giờ con và Trường Thanh vẫn luôn chia giường ngủ đúng không?

Vạn thị nhìn Mai Cẩm, ánh mắt đầy ngờ vực khó tin.

Mai Cẩm ngập ngừng rồi vẫn gật đầu:

– Phải ạ. Con với Trường Thanh vẫn luôn chia giường ngủ. Nhưng mà…

– Cẩm Nương, không phải mẹ nói con, nhưng thế này là sao? – Không chờ Mai Cẩm nói xong, Vạn thị đã cắt ngang lời cô, trên mặt hiện lên tia bất mãn, – Các con thành hôn đã lâu, mẹ còn mong ngóng được ôm cháu, thế mà con…thế mà con đến giờ vẫn chưa viên phòng với nó. Mẹ hiểu từ đầu là Trường Thanh không đúng, nhưng thời gian gần đây mẹ thấy nó đã sửa đổi rất nhiều, đã không còn qua lại với ả kỹ nữ kia nữa. Mẹ vẫn luôn tin tưởng con hiểu lý lẽ, không ngờ…Thế này mẹ nên nói con thế nào đây…

Vạn thị đang trách cứ thì cửa bị đẩy ra, Bùi Trường Thanh xuất hiện ở cửa. Vạn thị thấy hắn đột nhiên bước vào và đóng cửa lại.

Chắc hẳn Bùi Trường Thanh đã nghe được những lời trách cứ của mẫu thân với Mai Cẩm cho nên sắc mặt đỏ lên, nói:

– Mẹ, mẹ đừng nói nữa! Không liên quan đến Cẩm Nương đâu ạ. Là tự con ban đầu đề nghị chưa viên phòng vội, mẹ trách nàng ấy làm gì?

Vạn thị sửng sốt cả người.

– Tất cả đều tại con không tốt, mẹ muốn trách thì trách con chứ trách nàng ấy làm gì ạ?  – Bùi Trường Thanh đi đến bên Mai Cẩm, – Cẩm Nương, nàng đừng giận nhé!

Mai Cẩm cười nhẹ.

– Ôi chà, con nói gì vậy, mẹ đâu có trách Cẩm Nương. Mẹ chỉ nói nó hai câu thôi. -Vạn thị xấu hổ, giơ tay lên đập vào Bùi Trường Thanh, – Mẹ đánh tên khốn con! Đang yên đang lành con cứ gây chuyện, không chịu sống đàng hoàng…

Bùi Trường Thanh tránh có lệ hai cái, bỏ xuống một câu “bọn con rất tốt, mẹ không cần lo”, rồi kéo Mai Cẩm định đi ra ngoài, đúng vào lúc này, bên ngoài viện đột nhiên có một giọng nói già nua.

– Bùi thiếu gia ở đây phải không? Bùi thiếu gia ở đây phải không?

Trong phòng, Vạn thị và Bùi Trường Thanh đều nhìn nhau rồi đi ra ngoài, nhìn thấy đó là Mã bà tử sống ở ngõ Dương Tử. Bởi vì bà ta làm nghề mai mối, cho nên Vạn thị cũng biết bà ta, biết bà ta và Bạch Tiên Đồng là hàng xóm, nhìn thấy bà ta đột nhiên tới, sắc mặt liền trở nên khó chịu, đi lên hỏi:

– Lão tỷ tỷ, ngươi gọi con trai ta có việc gì không?

Mã bà tử thở dài, nhìn thấy Bùi Trường Thanh thì bước lên giữ chặt hắn, nói:

– Bùi thiếu gia, mấy người Trương gia tới chỗ bọn ta, hùng hùng hổ hổ muốn đuổi muội tử của ngươi đi không cho ở chỗ đó nữa. Cô ấy đang khóc lóc dữ lắm. Cô ấy là thân con gái một mình, nếu như không có chỗ ở liệu đi đâu được đây? Ngươi và thiếu gia Trương gia là huynh đệ đúng không, ngươi hãy mau xem đi.

– Liên quan gì đến con trai ta? Ngươi mau cút đi cho ta!

Vạn thị vừa nghe đến cái tên Bạch Tiên Đồng là mặt sầm xuống. Mã bà tử còn muốn nói nữa, nhìn thấy Vạn thị sắp trở mặt rồi, bĩu môi nói:

– Được thôi, ta đi là được chứ gì. Tại ta thấy không đành lòng nên có lòng tốt tới báo một tiếng. Là lỗi của ta, lòng tốt bị sét đánh!

Mã bà tử lẩm bẩm rồi bỏ đi ra ngoài. Bà ta vừa đi, Vạn thị đã theo sau đóng cửa lại, nói:

– Tốt quá rồi, không phải việc của chúng ta. Trời cũng tối rồi, các con vào nhà đi.

Bà chẳng nói chẳng rằng đẩy hai người họ vào phòng, lại đóng cửa lại.

Mai Cẩm thắp đèn, thấy Bùi Trường Thanh ngồi ở đó không nói một lời, cô cũng ngồi xuống dưới ánh đèn, lấy một bộ quần áo bắt đầu khâu. Sau một lúc lâu, nghe thấy Bùi Trường Thanh đứng lên đi đi lại lại trong phòng, cô cũng mặc kệ hắn, khâu quần áo xong rồi thì cất vào trong tủ, vừa quay đầu lại, đã thấy Bùi Trường Thanh đứng sau lưng mình, dáng vẻ có chuyện muốn nói.

Mai Cẩm thầm thở dài, hỏi:

– Chàng muốn nói gì?

Bùi Trường Thanh cúi đầu, thấp giọng nói:

– Cẩm Nương ơi…Ta biết ta không nên nói lời này, nhưng mà…ta vẫn chưa nói với nàng, Bạch Tiên Đồng…và ta từng quen nhau từ nhỏ…

Hóa ra Bạch Tiên Đồng là con gái một võ sư của võ quán mà khi Bùi Trường Thanh còn nhỏ từng đến Thương Châu học võ, thường xuyên mang đồ ăn ngon cho hắn. sau đó vì phụ thân chết Bùi Trường Thanh đã rời khỏi Thương Châu, Bạch Tiên Đồng còn khóc lóc mãi. Về sau võ quán giải tán, hai người liền chặt đứt tin tức. Hai năm trước, Bùi Trường Thanh từ Trương Thanh Trí mà gặp lại Bạch Tiên Đồng, qua lại một thời gian, có một lần vô tình nhắc tới hồi nhỏ mới biết hóa ra lúc nhỏ là bạn chơi cùng. Sau khi cha chết cô ta đã vất vả lưu lạc vào thanh lâu ở nơi này.

Mai Cẩm kinh ngạc nhìn hắn.

– Cô ấy thật sự là con gái vị võ sư mà ta biết khi còn nhỏ. Trên cổ cô ấy có nốt ruồi, ta không nhận nhầm đâu…

Mai Cẩm suy nghĩ một chút, hỏi:

– Mẹ chàng có biết không?

Bùi Trường Thanh nói:

- …Lúc trước ta từng nhắc với mẹ, mẹ chỉ nói đó không phải con gái sư phụ ta, không được qua lại…

– Cẩm Nương ơi, ta…- Bùi Trường Thanh kìm nén đến đỏ bừng mặt, cười gượng nói, – Vốn dĩ ta cũng không muốn lo chuyện cô ấy, nhưng nghĩ đến tình nghĩa lúc nhỏ…

Mai Cẩm yên lặng một lát nói:

– Lẽ ra chàng nên nói sớm với thiếp. Nếu hai người đã quen biết nhau từ nhỏ, giờ cô ấy gặp chuyện, chàng lo cho người ta cũng là điều nên làm. Chàng hãy đi xem thế nào đi. Nhưng chàng phải nhớ kỹ, đừng bao giờ gây chuyện. Nơi đó là của Trương gia. Trương gia muốn đuổi cô ấy đi mình cũng không làm gì được. Chàng nên kêu cô ấy dọn đi, đêm nay tìm chỗ nào cho cô ấy nghỉ tạm. Những chuyện khác chúng ta sẽ bàn bạc thêm.

Bùi Trường Thanh như được đại xá, cảm động rưng rưng nước mắt nhìn Mai Cẩm rồi mở cửa đi như bay ra ngoài. Vạn thị nghe được động tĩnh muốn ngăn mà không ngăn được, chờ Bùi Trường Thanh đi rồi, bà vào phòng dậm chân nói:

– Cẩm Nương con, sao con lại cho nó đi?

Mai Cẩm nói:

– Mẹ, Trường Thanh đã nói Bạch Tiên Đồng là con gái sư phụ mà huynh ấy từng học võ tại võ quán lúc nhỏ, từng quan tâm huynh ấy rất nhiều. Ban đầu con không biết chuyện này. Giờ nếu đã biết rồi thì cũng hiểu huynh ấy. Mẹ ép buộc không cho huynh ấy đi, trong lòng huynh ấy cũng khó chịu.

Vạn thị lẩm bẩm:

– Đây đúng là oan nghiệt mà! Cũng không phải mẹ nhẫn tâm không nhớ tình nghĩa cũ, nhưng con nói xem, nó rơi vào đâu cũng được, mẹ không ngăn cản con trai mẹ giúp người ta. Nhưng nó lại rơi vào chỗ kia, gia đình chúng ta là gia đình đứng đắn, làm sao mà qua lại đó được hả con?

Mai Cẩm nói:

– Con hiểu suy nghĩ của mẹ. Trường Thanh cũng không nói mẹ không tốt. Mẹ yên tâm, con đã dặn dò huynh ấy rồi. Huynh ấy lớn như thế, hẳn sẽ biết chừng mực.

Vạn thị qua ánh đèn nhìn Mai Cẩm, cười gượng:

– Con ơi, con yên tâm, mẹ sẽ chống lưng cho con, mẹ sẽ luôn đứng về phía con.

Mai Cẩm chỉ cười nhẹ, đưa Vạn thị trở về phòng.

Nửa đêm đó Bùi Trường Thanh mới về nhà. Hắn nói là đã tìm được chỗ ở tạm thời cho Bạch Tiên Đồng, sự việc cơ bản đã được giải quyết. Lúc hắn nói, nét mặt có chút áy náy, nói xong rồi cũng không nhắc chuyện cùng giường nữa, bởi vì tấm chiếu kia đã bị Vạn thị lấy đi, hắn liền giống như ban đầu xếp hai chiếc ghế lại với nhau rồi lẳng lặng nằm xuống.

……

Ngày hôm sau, Bùi Trường Thanh tạm thời đưa Bạch Tiên Đồng đến một ngôi nhà cũ bỏ trống ở vùng nông thôn, rồi bảo A Phượng qua đó chăm sóc cô ta, nói là biểu muội, lại nhờ một hộ tá điền sống bên cạnh để ý quan tâm một chút, xong việc mới trở về.

Mai Cẩm mở lại y quán, hắn cũng tiếp tục đi áp phòng làm việc. Chỉ có mỗi Vạn thị là không vui, lo lắng Bạch Tiên Đồng cứ bám dính lấy con trai mình không buông, lại nghĩ đến Mai Cẩm và con trai mình không biết đã viên phòng hay chưa, bởi thế mà cứ thở ngắn than dài vài câu. Mai Cẩm quá bận rộn ở y quán, chỉ giả như không nghe thấy, việc này tạm thời cũng coi như qua đi. Không ngờ mấy ngày sau, khi cô đi khám bệnh cho một người bệnh đi lại bất tiện, vừa về đến nhà đã thấy Vạn thị ngồi khóc lóc dưới đất, A Phượng và mấy người hàng xóm đang ở bên khuyên can. Vừa thấy cô đi vào,Vạn thị đã khóc lóc kể lể:

– Con ơi con ơi, chết rồi, Trường Thanh gây ra mạng người rồi. Nó bị quan sai bắt đi rồi.

Mai Cẩm chấn động cả người, vội hỏi rõ mọi chuyện.

Thì ra, lúc Bạch Tiên Đồng còn ở thanh lâu đã được Trương Thanh Trí mua, khế ước bán mình nằm trong tay gã. Về sau Trương Thanh Trí tuy nói trên danh nghĩa tặng cô ta cho Bùi Trường Thanh, nhưng bản thân vẫn cầm khế ước bán mình kia. Bởi vì chuyện lần trước, hai người đã không còn qua lại nữa, mấy lần Trương Thanh Trí muốn bắt chuyện nối lại quan hệ huynh đệ đều bị Bùi Trường Thanh không để ý tới. Trương Thanh Trí nhớ dai thù lâu, mấy ngày trước đã đuổi Bạch Tiên Đồng ra khỏi chỗ ở, sau đó nghe nói cô ta đã được Bùi Trường Thanh bố trí tới nông thôn, liền kêu Tiểu Như Lai cầm khế ước bán mình tới nông thôn tìm Bạch Tiên Đồng, muốn bán cô ta đi. A Phượng chạy về, đến y quán tìm không thấy Mai Cẩm liền chạy về nhà, Vạn thị lại đi ra ngoài, trong tình thế cấp bách cô gái  nhỏ liền chạy đến áp phòng tìm Bùi Trường Thanh. Bùi Trường Thanh lập tức đuổi qua đó, cuối cùng đã ngăn được Tiểu Như Lai, trong lúc xô đẩy, Tiểu Như Lai bị ngã xuống đất, gáy đập vào tảng đá có mỏm nhọn, chết ngay tại chỗ.

– Con ơi, làm sao bây giờ? – Vạn thị khóc đến ngất đi, – Đây là mạng người đó! Mẹ đã bảo nó đừng có quan tâm đến ả kỹ nữ kia rồi, nhưng nó không nghe, mà con cũng không ngăn nó…

Mai Cẩm đè nén sự phiền não trong lòng, bảo A Phương để ý Vạn thị, mình thì vội vã chạy đến huyện nha.

Sau chuyện xảy ra lần trước ở Bộc trại, Lâm huyện lệnh đã trở nên rất khách sáo với Mai Cẩm, nghe nha dịch nói cô xin gặp thì lập tức ra gặp, không đợi cô lên tiếng, ông ta đã nói:

– Mai thị, bản quan biết ngươi đến vì chuyện gì. Trượng phu của ngươi đã xung đột với Tiểu Như Lai và khiến gã bỏ mạng. Người nhà tố cáo đến chỗ ta, Bùi Trường Thanh hiện đang bị tạm giam, bản quan còn cần tái thẩm.

– Bẩm đại nhân, dân phụ biết số mệnh tại trời, lẽ ra không nên tới làm phiền đại nhân. Nhưng…

Cô ngập ngừng:

– Xin hỏi đại nhân, nếu như định tội thì sẽ xử tội như nào ạ?

Lâm tri huyện nói:

– Tuy trượng phu ngươi đang bị giam, nhưng lý do giải thích của hai bên không giống nhau. Trượng phu ngươi nói mình lỡ tay đẩy ngã hắn ta ngã xuống đất mà chết, người nhà lại nói bị trượng phu ngươi cố tình đẩy ngã vào cục đá. Hai bên đều có nhân chứng, tranh chấp không ai chịu ai. Bản quan hiện đang chưa thể quyết định được. Nhưng mà…

Ông ta nhìn Mai Cẩm.

– Giết người thì đền mạng, dù là phán tội nhẹ nhất lỡ tay giết người, chiếu theo luật lệ bổn triều thì cũng phải lưu đày ba ngàn dặm. Nếu không được đại xá thì phải khổ dịch ít nhất mười năm.

Tâm trạng Mai Cẩm rất nặng nề, hỏi rõ được cho phép đi thăm tù, cô cảm ơn Lâm tri huyện rồi cáo lui. Trước khi đi, nghe Lâm tri huyện đột nhiên nói:

– Mai thị, về sự việc tình hình dịch bệnh ở Bộc trại, công lao của ngươi không nhỏ. Bản quan sẽ chỉ dẫn cho ngươi một con đường. Toàn bộ đại án liên quan đến mạng người ở trong huyện thì phán quyết cuối cùng đều cần phải trình lên thổ ty đại nhân Long Thành xác nhận. Nếu ngươi đi cầu xin đại nhân, nể tình công lao của ngươi, biết đâu đại nhân sẽ xem xét giảm hình phạt, phán quyết giảm bớt được mấy năm.

Mai Cẩm lại cảm tạ lần nữa.