Tối hôm đó, Vạn thị tinh thần tốt hơn, sau khi mọi người giải tán, bà còn kéo Mai Cẩm và tiếp tục nói, chủ yếu là ngày mai phân chia tặng vải vóc và thức ăn v.v.. cho thân thích họ hàng như thế nào. Đang hăng say nói, bà đột nhiên lặng đi, dần dần hai mắt đỏ lên, lau nước mắt nói:
– Cẩm Nương con, mẹ biết Bùi gia có con dâu như con là có phúc. Đây là một điều may mắn đối với mẹ. Nhưng cứ mỗi khi nghĩ đến Trường Thanh còn đang phải lao động khổ sai, trong lòng mẹ rất khó chịu. Mẹ đang nghĩ, lần này con đã cứu được một đại quý nhân, Thổ tư phủ cũng thưởng rất nhiều thứ, hay là nhân cơ hội này con tiếp tục đi cầu xin Lý đại nhân, nhờ ngài ấy thông qua quan hệ cho Trường Thanh về sớm được không con? Chỉ cần Trường Thành trở về, mẹ bằng lòng trả lại tất cả quà ban thưởng này.
Nói xong rưng rưng nhìn Mai Cẩm.
Mai Cẩm suy nghĩ một chút nói:
– Mẹ, chuyện nào ra chuyện đó. Không phải con tiếc những vật ngoại thân này, mà là thật sự không thể mở miệng đi cầu xin được ạ. Quốc có quốc pháp, vốn dĩ Trường Thanh bị phán xử phải lao động khổ sai ít nhất mười năm, hiện giờ đã được giảm đến hai năm, đó là Lý đại nhân đã cho chúng ta thể diện rất lớn rồi. Lần này nếu chúng ta lại đi cầu xin tiếp, con sợ ngài ấy sẽ rất khó xử. Mẹ nghĩ kỹ mà xem, đã qua nửa năm rồi, cũng chỉ còn một năm rưỡi nữa thôi, cũng không lâu nữa đâu mẹ, sẽ qua nhanh thôi. Con nghĩ, tính tình Trường Thanh bốc đồng lỗ mãng, làm việc quá dễ bị kích động, trước đó con đã nói huynh ấy rất nhiều, huynh ấy miệng thì đáp ứng, nhưng vừa quay lưng thì đã quên hết. Đây chính là nguyên nhân mà huynh ấy luôn gây ra chuyện rắc rối, cần phải khiến cho huynh ấy nhân lúc tuổi trẻ chịu chút khổ cực, mài giũa tính nết, trở về sống thật tốt, theo con cũng không phải là không tốt ạ.
Vạn thị nghe cô nói thế thì sắc mặt cau có, gắt:
– Con dâu, sao con lại nói thế được? Trường Thanh ở bên ngoài chịu khổ thì có thể rèn luyện mài giũa được cái gì? Mẹ thấy Lý đại nhân rất dễ nói chuyện, cũng rất khách sáo lễ độ với mẹ, giờ con lại lập công lao lớn, con đi cầu xin ngài ấy giúp chuyện nhỏ nhặt như này làm sao đến mức mà không thể mở miệng được? Đây không phải là người khác, mà là liên quan đến trượng phu của con. Mẹ thấy con tiếc những thứ tài vật này và không thích Trường Thành thì đúng hơn, đúng không?
Đến Bùi gia lâu như vây, đây là lần đầu tiên Vạn thị nói với cô với giọng điệu này.
Mai Cẩm nao nao, suy nghĩ một chút đứng lên, bình tĩnh nói:
– Mẹ, hôm nay mẹ cũng mệt rồi đi nghỉ sớm đi ạ. Có chuyện gì ngày mai chúng ta nói sau ạ.
Vừa nói ra những lời gay gắt đó, Vạn thị cũng giật cả mình, nhìn thấy Mai Cẩm đứng lên nói như thế thì lúng túng, kêu lên:
– Cẩm Nương con, con đừng suy nghĩ lung tung, mẹ không phải có ý này. Vừa rồi con nói không đi, mẹ vì quá sốt sắng, mẹ không phải nói con không muốn Trường Thanh về sớm…
Mai Cẩm gật đầu:
– Con hiểu ạ. Cũng muộn rồi, mẹ đi ngủ đi ạ, con cũng về phòng mình đây.
Cô đứng lên nhân tiện bê khay đựng canh táo đỏ còn thừa nửa bát lên, khi đi ra đến cửa, nghe thấy Vạn thị còn thở dài thườn thượt não nề.
……
Ngày hôm sau có một bệnh nhân nguy kịch, sáng sớm Mai Cẩm đã được gọi đi, bận rộn đến tận buổi tối mới về. Hai mẹ con chạm mặt, Vạn thị như vẫn không bỏ được chút sĩ diện, lúc ăn cơm không nhắc đến đề tài tối qua. Bà không nhắc tới, Mai Cẩm cũng càng không chủ động nhắc.
Phần thưởng của Thổ thư phủ ngày đó còn có một tòa nhà cùng với nô bộc tổng cộng mười người có nam và có nữ. Ngày hôm sau Mai Cẩm qua đó xem, cuối cùng để lại hai hầu nam biết viết biết tính toán có thể hỗ trợ xử lý đồng ruộng của thôn trang, một người tên là Lý Đại, một người tên là Bách Sinh, ngoài ra cô còn chọn một cô hầu nom thành thật hiền lành tên là A Bảo làm bạn với A Phượng, cùng nhau hầu hạ chăm sóc Vạn thị. Còn lại, tạm thời không cần nhiều người như vậy, ở lại đây chỉ là làm bộ và tăng thêm gánh nặng, cô liền nhờ Lý Đại dẫn người trả về toàn bộ.
Sau vài ngày, Vạn thị dường như đã bỏ qua suy nghĩ kia, bắt đầu cùng với Trường Hỉ bắt đầu bận rộn phân phát đủ vải để may một hoặc hai bộ quần áo cho một số hộ gia đình mà mình thường hay lui tới, còn nói chân mình đã khỏi hẳn, lần trước vợ của Vạn Bách Hộ bị ốm không đến thăm được, vừa lúc trong nhà có chút đồ tiện thu xếp qua đó thăm luôn. Mai Cẩm cũng hy vọng bà có thể đi giải sầu, đỡ phải cả ngày rảnh rỗi không có việc gì lại nghĩ nhiều, sắp xếp xe và người cho bà, chất một xe đầy đồ rồi tiễn đi.
Vạn thị đi huyện Quân Đài ở ba bốn ngày, khi trở về rất phấn khởi, dáng vẻ rất mỹ mãn, không còn nhắc tới chuyện về Bùi Trường Thanh nữa.
Mai Cẩm thấy bà cuối cùng đã nghĩ thông, không còn ép mình nữa, cô thở phào nhẹ nhõm.
……
Tu Tồn đường giờ đây gần như đã trở thành một cái tên quen thuộc ở Huyện Mã Bình và bệnh nhân đến khám chữa bệnh hàng ngày. Trong nhà đã không còn chuyện gì bận tâm nữa, Mai Cẩm cả ngày bận rộn ở y quán, căn bản không phân thân được. Bên cạnh Vạn thị hiện có hai người chăm sóc là A Phượng và A Bảo, luôn gọi Bùi lão phu nhân, trong nhà không cần bà phải nhúng tay vào việc gì, không ai gặp bà không bảo bà có phúc, mà bà tất nhiên cũng không dám nói Mai Cẩm không để ý trong nhà. Bà vẫn thường đến y quán hoặc là đi thôn trang kia một vòng, còn lại thì mỗi ngày đều tính toán đếm ngày chờ Bùi Trường Thanh trở về.
Thấm thoát hơn một tháng trôi qua, ngày hôm nay có một người Mai Cẩm biết tới y quán, chính là Bảo Vũ mà năm ngoái Mai Cẩm đã từng đi Miêu trại đỡ đẻ cho thê tử Kim Hoa của anh ta.
Từ năm ngoái sau khi cô đến Miêu trại một lần, về sau người của Miêu trại nếu mắc bệnh không chữa khỏi thì đều sẽ đến huyện thành tìm Mai Cẩm. Lần này Bảo Vũ tới không phải để khám bệnh mà là mời Mai Cẩm đi đỡ đẻ. Thì ra Kim Hoa đã mang thai lần thứ hai, tính toán ngày tháng thì hai ngày nữa là ngày sinh, có bài học lần trước, sợ lần này lại xảy ra chuyện, hôm nay anh ta tới trước thời gian muốn mời Mai Cẩm đi theo mình về trại đỡ đẻ cho thê tử.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã một năm, trong lòng cảm thấy xúc động, Mai Cẩm đồng ý ngay. Cô về nhà thông báo với Vạn thị một tiếng, thấy Bảo Vũ lom lom ở bên, Vạn thị không dám nói không, nghẹn một lúc cuối cùng gật đầu.
Vì dự kiến ​​cô có thể phải ở lại một hoặc hai đêm trước khi trở về, cụ thể phải xem tình hình sinh nở của phụ sản, trước khi lên đường, Mai Cẩm đi vào trong phòng thu dọn một vài đồ cá nhân, cho hết vào bọc quần áo rồi cầm theo cả hòm thuốc đi ra. Khi đến trong viện, Vạn thị đẩy đẩy A Phượng, nói để cô gái nhỏ đi theo sẽ có trợ giúp nhiều hơn. Mai Cẩm đáp ứng. Cô bảo A Bảo ở nhà chăm sóc Vạn thị, mình thì mang theo A Phượng đi lên xe Bảo Vũ, xuất phát đi Miêu trại.
A Phượng ngồi trên xe, khi được một đoạn đường, mở lòng bàn tay ra, lộ ra vài đồng bản vừa cầm, cười hì hì nói:
– Bùi nương tử, đây là a mỗ vừa lén đưa cho muội, nói tới đó rồi thì phải theo tỷ một bước không rời. Tỷ cầm đi ạ.
Mai Cẩm bật cười lên:
– A mỗ cho muội thì muội nhận đi. Tới đó muội cầm hòm thuốc cho tỷ.
– Dạ. Ở nhà với a mỗ rất buồn chán, muội đã muốn đi theo tỷ rồi.
A Phượng lè lưỡi cười hi hi.
Mai Cẩm chỉ biết lắc đầu.
……
Mai Cẩm tới Miêu trại. Đêm cùng ngày, Kim Hoa bắt đầu đau đẻ, Mai Cẩm thức trắng đêm đỡ đẻ, tới sáng sớm hôm sau, cuối cùng đã thuận lợi sinh hạ một bé gái, cả nhà Bảo Vũ rất hạnh phúc, cứ luôn cảm ơn Mai Cẩm mãi.
Đêm qua một đêm không ngủ, thức tới giờ này, hiện mẹ con sản phụ bình an, cũng không còn việc gì khác, Mai Cẩm thu dọn sạch sẽ, kêu A Phượng không cần đánh thức mình, cô đi ngủ bù một giấc. Lúc thức dậy đã là sẩm tối, cả người đầy tinh thần, cô chuẩn bị cáo từ ra về, nhưng người trong trại nhất quyết giữ cô lại, nói ngày hôm nay có một vị trưởng giả trong trại sinh thần trăm tuổi, buổi tối nay cả trại bày tiệc mừng thọ cho lão thọ tinh, muốn cô ở lại một tối, dự tiệc thọ xong ngày mai hẵng đi.
Vào thời điểm này, gặp thọ trăm tuổi là rất hi hữu, được coi là cực đại phúc khí. Lời mời nhiệt tình không tiện từ chối, Mai Cẩm đáp ứng.
Đứa cháu trai của lão thọ tinh hồ hởi nói:
– Nếu như đêm nay Thổ ty đại nhân của Thổ tư phủ cũng tới thế thì khách quý đầy đủ hết rồi.
Thổ ty trong miệng họ tất nhiên là chỉ Lý Đông Đình. Mai Cẩm nghe thấy có chàng liền hỏi Bảo Vũ.
Bảo Vũ giải thích:
– Khi lão thổ ty còn sống, cứ ở đâu có trưởng giả trăm tuổi mừng thọ thì ngài ấy nhất định sẽ đi mừng thọ, đó là lệ thường rồi. Khi tôi còn nhỏ, còn nhớ trong trại có người mừng thọ, lúc đó lão thổ ty còn đích thân tới dự, cả trại đều nở mặt nở mày rất lâu, cứ nhắc đến chuyện này hơn nửa năm sau lận. Hôm nay tôi từ Long trại quay về cũng có vị tôn gia vừa qua mừng thọ trăm ngày, đã thông báo tin tức cho Thổ tư phủ, chỉ là thổ ty đại nhân có tới hay không thì chưa rõ…
Vừa mới dứt lời, chợt nghe phía cổng trại có tiếng hoan hô, rồi có tiếng khua chiêng gõ trống, Bảo Vũ cùng mọi người chạy tới đó, một lát sau chạy trở về hồ hơi kêu to với Mai Cẩm:
– Thổ ty đại nhân tới rồi! Thổ ty đại nhân đích thân tới rồi!
Mai Cẩm lần đầu tiên gặp được rất nhiều dân làng mong chờ khi nói về Lý Đông Đình, còn mang dáng vẻ chờ mong như thế. Thấy trời đã tối đen, cô đang lo lắng chàng không tới được, muốn khuyên trại dân đừng thất vọng thì bỗng lại nghe nói chàng đã tới. Cô cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, đi theo đám Bảo Vũ cùng nhau đi về phái cổng trại. Cô đứng cuối hàng người dừng ở ven đường, nhìn xuống, quả nhiên, dưới hoàng hôn màu đỏ, từ xa nhìn thấy Lý Đông Đình đang tươi cười sóng vai cùng với đám người tộc trưởng trong trại vẫn luôn đứng chờ nghênh đón chàng ở cổng trại từ sườn núi đi lên, theo sau là mấy tùy tùng khiêng hòm nặng.
Hôm nay là mừng thọ lão thọ tinh kia, lúc này ông cụ cũng mặc y phục mới tinh, được con cháu hỗ trợ dìu ra nghênh đón thổ ty, nhìn thấy Lý Đông Đình, ông cụ run rẩy muốn quỳ xuống. Lý Đông Đình vội bước tới nâng dậy, nói:
– Thịnh thế trường thanh thụ, bách niên bất lão tùng, lão nhân gia phúc đại thọ cao, cầu mong hạnh phúc còn sót lại nhiều, chớ làm hại Đông Đình ạ.
Trại dân thấy chàng nói năng hiền hòa và thân thiện, ai nấy cũng đều cười vang, trong trại đốt pháo, chiêng trống nổi lên bốn phía, còn náo nhiệt hơn cả đón năm mới.
Bảo Vũ đứng bên cạnh Mai Cẩm phát giác vị thổ ty đại nhân này khá quen mặt, quan sát Lý Đông Đình hồi lâu mới nhớ ra được, quay phắt sang nhìn Mai Cẩm, mắt trợn to lắp ba lắp bắp:
– Ngài…ngài ấy…
Mai Cẩm cười, gật đầu.
Lúc Bảo Vũ đang kinh ngạc đến rớt cằm, Lý Đông Đình ngước lên, ánh mắt quét tới Mai Cẩm đứng bên đường cùng với trại dân, ánh mắt dừng lại, bước chân cũng chậm hơn, sau đó thì nở nụ cười đi về phía Mai Cẩm.
Thấy chàng tới gần rồi dừng lại, Mai Cẩm mỉm cười chào chàng, biết trong lòng chàng đang không hiểu, cô liền nói nguyên do hôm nay mình cũng có mặt tại nơi này.
Lý Đông Đình cười:
– Thì ra là thế! Thế thì trong trại song hỷ lâm môn rồi, càng phải ăn mừng.
……
Đêm hôm đó, tiệc sinh nhật được tổ chức, toàn bộ Miêu trại đốt lửa, nhìn từ xa giống như đầy sao. Vài chiếc bàn ghế được bày trong phòng chính của nhà của tộc trưởng, Lý Đông Đình là khách quý đương nhiên ngồi ở vị trí chủ chính, Mai Cẩm cũng được mời ngồi chỗ bên cạnh Lý Đông Đình. Cô từ chối nhưng trại dân không chịu, cô lại thoáng nhìn sang Lý Đông Đình ngồi đó mỉm cười nhìn mình, biết nếu còn từ chối nữa thì hơi làm bộ, vì thế ngồi xuống.
Yến tiệc bắt đầu, nhiều món ngon sơn dã được bày lên, rượu cũng được dâng lên, rất nhiều trại dân đồng loạt kính rượu Lý Đông Đình, mỗi lần uống là uống cạn. Lý Đông Đình ai mời cũng không từ chối, trong bữa tiệc cả khách lẫn chủ đều hết mình, tới cuối cùng, ngay cả Mai Cẩm cũng bị khuyên uống rượu. Cô uống mấy chén vào bụng, trong bụng nóng lên, mặt cũng đỏ hồng, mang chút men say, đúng lúc nhìn thấy một món ăn trên bàn, ánh mắt mở to.
Vừa mang lên là một mâm chuột đồng. Vốn dĩ cũng không có gì, các món ăn trên bàn có không ít món ăn hoang dã, Mai Cẩm tuy không ăn nhiều nhưng cũng không phải là không thể ăn. Nhưng mà món ăn chuột này thoạt nhìn giống như chuột con mới sinh, đầu nhỏ như củ cải, màu phấn hồng, còn nguyên cả con dường như vừa được luộc chín và vớt ra, xếp ngay ngắn đặt ở trên mâm. Nghe nói ăn chuột con mới sinh rất bổ, nhưng bởi vì không dễ bắt nên được coi là món chính đêm nay, chỉ có khách quý mới có, những bàn rượu bên ngoài thì không có.
Để tỏ lòng kính trọng với khách, tộc trưởng đứng dậy tự mình chia đồ ăn, gặp hai con mập nhất to nhất và đưa một đĩa đến trước mặt Lý Đông Đình.
Hai mắt Mai Cẩm trợn tròn khi nhìn con vật màu hồng trong chiếc đĩa trước mặt, thật sự không có can đảm gắp nó bỏ vào miệng, lại không thể gắp nó nhường cho người khác. Cô nhìn thấy một người ngồi cùng bàn đã gặp con chuột con được chia lên ăn ngon lành. Dạ dày cuộn trào nôn nao, cô kìm nén nhắm mắt lại nuốt vào, đột nhiên ở bên cạnh một cái tay đưa ra, nhanh chóng di chuyển chiếc đĩa có con chuột con trước mặt cô đi và đẩy chiếc đĩa không tới trước mặt cô.
Mai Cẩm quay sang, nhìn thấy Lý Đông Đình như không có việc gì gặp con chuột con vừa đổi cho cô cho vào miệng. Bởi vì vừa rồi đổi đĩa, động tác của chàng rất nhanh, lại dùng ống tay áo che chắn, cho nên không ai chú ý đến.
Mai Cẩm như trút được gánh nặng, gần như là cảm động rưng rưng nước mắt nhìn chàng một cái. Lý Đông Đình nhìn lại, hơi gật đầu, trong mắt chứa ý cười rất nhẹ.