Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Thư Sau Ta Dưỡng Nam Chủ Lại Treo

Chương 15




Kỳ thật so với mấy loại vũ khí như thiết chùy, xẻng, rìu, gậy bóng chày,..., vẫn là dùng đao thuận tay, đáng tiếc cô không có cách nào cấp Hứa Chí chuẩn bị.

Hứa Chí cầm lấy đường đao, khi rút ra thân đao còn có hàn quang hiện lên: "Đao tốt!"

"Trước kia thi đấu thắng." Tô Hạm Nhất giải thích đơn giản.

Hứa Chí khẽ gật đầu, thu hồi đao. Hắn biết Tô Hạm Nhất thích đua xe, có đôi khi cũng sẽ thay một số tên công tử đấu mấy cuộc thi không chính thức, thắng được một ít cổ quái hiếm lạ đồ vật, cũng không kỳ quái, hoàn toàn không nghĩ nhiều.

"Hứa Chí ca, ngươi còn không có cùng ta nói tình huống của thúc thúc a di." Tô Hạm Nhất ra vẻ lơ đãng hỏi.

Có một số việc, biết rõ đáp án, cô cũng không thể không hỏi, nếu không phản ứng của cô cũng quá kỳ quái.

Hứa Chí biểu tình tối sầm lại: "Biến thành...... Tang..., quái vật."

Hắn nói không nên lời hai chữ "Đã chết", phảng phất không nói, song thân liền còn sống, mà hắn bất quá là xa nhà, tới một chuyến mạo hiểm lữ trình, chờ hắn về nhà, vẫn như cũ là dịu dàng mẫu thân, nghiêm túc phụ thân, cao hứng nghênh hắn vào cửa.

Hắn nguyên bản còn mang theo ảnh chụp, chỉ là ba lô đã đánh mất trên đường tới đây.

Đốn hạ, Hứa Chí ra vẻ nhẹ nhàng mở miệng: "Ngươi cùng ca ca ngươi có liên hệ qua? Hắn cố ý gọi điện thoại để cho ta tới tìm ngươi."

"Ta cho hắn phát tin tức, không biết hắn có nhìn đến không." Tô Hạm Nhất nói.

Bốn thế nàng cũng chưa tới Hội thị, cũng không tìm được ca ca Tô Lãng, không biết hắn quá thế nào.

"Yên tâm, ngươi ca thông minh, sẽ không có việc gì." Hứa Chí an ủi.

Tô Hạm Nhất kéo kéo khóe miệng: "Mạt thế đột nhiên bùng nổ, sẽ không bởi vì ai thông minh liền buông tha ai, cũng sẽ không bởi vì ai đáng thương tạm tha quá ai. Toàn cầu hơn 7 tỷ người, sống sót không đủ một phần mười. Hứa Chí ca, hiện tại chết đi, chưa chắc đã là chuyện xấu."

Cô gặp qua rất nhiều trường hợp bị mạt thế tra tấn đánh mất nhân tính, chết đi chưa chắc đáng sợ, tồn tại chưa chắc may mắn.

"Có lẽ ngươi nói đúng, nhưng ta vẫn hy vọng bọn họ có thể ở." Hứa Chí thật dài thở dài, hốc mắt có chút ẩm ướt.

Chẳng sợ hắn đã sớm trưởng thành, thậm chí có thể một mình đảm đương một phía, nhưng hắn vẫn như cũ muốn là một cái hài tử có cha mẹ để ỷ lại.

Tô Hạm Nhất không nói thêm nữa: "Hứa Chí ca kế tiếp có tính toán gì không?"

Hứa Chí lắc đầu, hắn ốc còn không mang nổi mình ốc, không có sức đi quản những thân thích bằng hữu đó. Hắn không có năng lực cứu vớt thế giới.

"Vậy ngươi để ý bồi ta đi tìm ta mụ mụ sao?" Tô Hạm Nhất hỏi.

"Không ngại." Đốn hạ, Hứa Chí lại nói, "Ta sẽ bảo hộ ngươi."

Nói xong, Hứa Chí lại cảm thấy có chút hổ thẹn, xem vừa rồi tình huống, Tô Hạm Nhất so với hắn lợi hại nhiều.

Nghĩ đến đây, trong đầu Hứa Chí không tự chủ được hiện ra hình ảnh vừa rồi, máu loãng màu đen hỗn hợp cùng màu trắng của óc, trong lòng đột nhiên trào ra một cổ mãnh liệt ghê tởm buồn nôn cảm giác, tức khắc không có tâm tình ăn cái gì.

Thấy Hứa Chí đột nhiên sửng sốt, sắc mặt thập phần khó coi, Tô Hạm Nhất quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"

"Đột nhiên có điểm buồn nôn." Hứa Chí gian nan mở miệng, "Cảm thấy chính mình giống như giết người."

Kia cũng không phải cái hảo hồi ức, tưởng tượng đến tang thi là từ nhân loại biến thành, Hứa Chí sắc mặt càng khó nhìn.

Tô Hạm Nhất thực lý giải cảm thụ của Hứa Chí, trước kia cô cũng trải qua quá.

Khi đó cô có vài ngày đều không ăn được gì, đói không sức lực, thời điểm chạy trốn suýt nữa bị tang thi bắt được, vì sống sót, cô không thể không bức bách chính mình bay nhanh trưởng thành.

"Tổng muốn thích ứng." Tô Hạm Nhất nhàn nhạt nói.

Cô cuối cùng đã có thể thản nhiên ngồi bên cạnh một đống tang thi, mặt không đổi sắc ăn đồ ăn.

Lục Trạm Lâm: Sinh khí! Hôm nay cư nhiên còn không có suất diễn của ta!

Tác giả: Đừng nóng vội, Nhất Nhất thực mau liền đi tìm ngươi.

Lục Trạm Lâm: Nhưng nàng còn mang theo một cái dã nam nhân!

Hứa Chí: Ta có phải hay không dã nam nhân, muốn xem Nhất Nhất ý tứ.

Lục Trạm Lâm: Diễn xong diễn ngươi đừng đi, gia muốn cùng ngươi một mình đấu!

Tô Hạm Nhất: Hai ngươi như vậy nhàn, không bằng đi sát tang thi hảo.

(tấu chương xong)