*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xà phòng rửa chén làm từ dầu trám thiên nhiên, vốn dĩ Hứa Nguyện định đem cái này làm một trong số lễ vật đưa lên, nhưng ngẫm nghĩ vẫn là bỏ đi.
Bởi vì tư tưởng tắm rửa sẽ làm bệnh tật vào trong cơ thể, không chỉ làm tầng lớp bình dân trong thành thị không thích tắm rửa, các quý tộc cũng không thích, theo tin tức mà Fabian thu thập được, tín đồ thành kính có khi cả đời cũng không tắm rửa.
Ngược lại trong trang viên hoặc thôn trang, bởi vì có sông suối nhỏ chảy qua, người dân ở đây sẽ trực tiếp nhảy vào bên trong tẩy rửa.
Dung dịch kiềm dùng để giặt quần áo vải lanh, bỏ thêm dầu trám thì giá tiền sẽ đắt hơn rất nhiều, mặc dù thêm mùi hương, đối với quý tộc cũng không có tác dụng lớn, bởi vì quần áo quần áo của họ luôn là tơ lụa, mà dung dịch kiềm rất có thể sẽ làm hư chúng nó, mất nhiều hơn được.
Hứa Nguyện dùng nước trong cọ rửa sạch sẽ chén bát đặt lại chỗ cũ, meo meo đã ăn uống no say không biết chạy đi đâu bỗng nói vọng lại:
[Ký chủ, Fabian đang gõ cửa.]
[Ừm, đã biết.]
Hứa Nguyện lau khô tay ra mở cửa, gọi người đang đứng trong bóng đêm mang theo mồ hôi vào trong: “Hôm nay về khá trễ.”
“Hôm nay đi xa một chút.” Fabian vào phòng, lấy mấy trang giấy được gấp gọn trong lòng ngực ra, đưa cho hắn, “Chủ nhân, tổng cộng có bốn tòa trang viên phù hợp yêu cầu của ngài.”
Vốn dĩ ông rất ít ra khỏi thành, không phải ông không muốn ra ngoài, không chỉ vì trong túi ngượng ngùng, càng là vì nếu không có lính đánh thuê bảo vệ, người chỉ có thể cầm bút cầm kéo như ông rất dễ gặp phải nguy hiểm, nhưng có xe ngựa và người của dong binh đoàn đi theo thì khác.
Đó đúng là một hành trình cực kỳ có thành tựu.
“Ngồi xuống rồi nói.” Hứa Nguyện tiếp nhận trang giấy, mở ra nhìn những ký lục tỉ mỉ về từng trang viên.
Ở thời đại này, trang viên kỳ thật xem như một phần của lãnh địa, chỉ có các quý tộc mới được phân đến, bên trong có nông nô sinh hoạt và đồng ruộng to lớn.
Nói là nô, nhưng cũng không phải nô lệ, bọn họ có đồng ruộng của mình, chỉ là đa phần thu hoạch phải nộp lên, trang viên tự trị, phần lớn tự cấp tự túc, muốn sử dụng công cụ hoặc cối xay bột của trang viên phải trả tiền, trừ bỏ nông nô, còn có thể dùng tiền để thuê công nhân.
Đương nhiên, không phải quý tộc muốn có quyền sử dụng trang viên cũng không phải không được, không phải mỗi quý tộc đều có năng lực kinh doanh trang viên của mình, khi thu không đủ chi thì sẽ gặp nguy cơ giải tán hoặc cho thuê, đây đều là phạm vi cho phép.
“Ngài khách khí.” Fabian lại không ngồi xuống, chỉ đứng bên cạnh chủ nhân chờ đợi chủ nhân đọc xong.
Ông chạy càng nhiều nơi, càng biết chủ nhân của ông lương thiện cỡ nào, không chỉ để ông dọn vào cửa hàng ở, càng cho phép ông sử dụng xe ngựa ra ngoài, thậm chí tất cả thức ăn đều không cần ông tự bỏ tiền túi mua, chỉ có da dê sang quý là yêu cầu ông tự mình lựa chọn.
Đây là chuyện mà trước giờ Fabian nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng số công nhân mà chủ nhân thuê ngày càng nhiều, luôn có một người ưu tú hơn ông, ông không muốn bị cướp đi công việc này, mà ngồi cùng bàn ăn cùng mâm với chủ nhân là tối kỵ của một người làm thuê.
Hứa Nguyện ngước mắt nhìn ông một cái, cũng không miễn cưỡng, hắn đơn giản xem qua những tin tức đó rồi đứng dậy cười nói: “Ông về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai tôi sẽ cho ông một hồi đáp.”
“Vâng.” Fabian nhìn hắn xoay người lên lầu thì nhẹ thở một hơi, sau đó đi về phía sau nhà.
Ở nơi này có rất nhiều chỗ tốt, ông không cần bôn ba đi qua đi lại, căn phòng rộng rãi, đồ ăn mỹ vị, quần áo thoải mái, thậm chí ban đêm ông có thể châm nến ngồi trên án thư viết hoặc đọc sách, nhưng có một yêu cầu, đó là nhiều nhất hai ngày phải tắm một lần, nếu ra ngoài mang theo một thân mồ hôi trở về cũng phải rửa sạch, hơn nữa không thể đi phòng tắm công cộng.
Fabian thích xử lý chòm râu của mình, tạo hình xinh đẹp cho chúng, nhưng ông cũng không thích tắm rửa, tuy rằng tắm xong ngủ rất thoải mái, nhưng ông luôn cảm thấy sẽ có bệnh tật xuyên qua làn da yếu ớt của ông để vào trong cơ thể, tuy rằng tạm thời chưa xảy ra.
Sinh mệnh và tiền tài cái nào quan trọng hơn, luôn làm người khó lựa chọn, nhưng chủ nhân đã bảo đảm với ông nếu ông sinh bệnh sẽ chữa khỏi cho ông, lời này khiến ông cảm thấy an tâm hơn nhiều.
……
Hứa Nguyện lên lầu đi vào nơi làm việc tạm thời, đảo mắt qua mặt bàn không hề xê dịch dù là một trang giấy, ngồi xuống nghĩ đến vẻ mặt buồn bực của thanh niên đứng ở chỗ cầu thang.
Lòng người không chịu nổi thử nghiệm, nhưng có đôi khi cứng cỏi đến bất ngờ, hắn để thanh niên ở lại nơi này cũng không phải thử lòng, chỉ là lựa chọn tự nhiên vào lúc ấy, mà thanh niên tuy rằng thích đồng vàng, lại là người rất có nguyên tắc.
Người lòng mang thiện ý sẽ rối rắm, người ác ý sẽ vì nhân nhượng mà càng trầm trọng thêm.
Hứa Nguyện khẽ cười, mở xấp giấy trong tay, cẩn thận đọc tình huống của bốn trang viên.
Sản nghiệp liên quan đến kinh doanh hương liệu đồ ngọt, ngoài việc thu vào một lượng lớn cây nông nghiệp và hương liệu từ thuyền biển, trang viên là thứ không thể thiếu, một mặt vì cần một sân lớn để mở rộng gia công, mặt khác là một khi nguồn nguyên liệu bị chặn lại, rất có khả năng bị chèn mạch máu.
Ngoài hương liệu do thuyền mang tới, Mê điệt hương là sản vật địa phương cần nhất lúc này.
(*) Hương thảo (香草) hay Mê điệt hương (迷迭香), tên khoa học Rosmarinus officinalis, là một loài thực vật có hoa trong họ Hoa môi. Cây chứa tinh dầu và tanin. Hương thảo dùng để trang trí, cải thiện sức khỏe, nấu ăn, ngăn muỗi, loại bỏ căng thẳng, tăng cường trí nhớ, giúp tinh thần sảng khoái, tinh dầu của cây k1ch thích phát triển trí não của con người, giúp con người làm việc tốt hơn, trẻ hoạt bát hơn, học tốt hơn và nhanh thuộc bài hơn,và lá cây còn được dùng để làm thức ăn.
Hắn đã căn dặn chuyện này, mà trên giấy ghi rõ dòng suối, thổ địa, kết cấu nhân viên, tình trạng thu hoạch gieo trồng trước mắt và hình dáng phân bố đều được ghi rõ ràng từng câu chữ hoặc tranh minh họa, Fabian quả nhiên là người cực kỳ thích hợp để làm chuyện này.
Hứa Nguyện phân tích ưu nhược điểm của bốn trang viên, thêm một nét vào trong kế hoạch mình sớm định ra, cuối cùng quyết định một tòa thuộc về Tử tước Gene.
Đó là một trang viên lưng dựa núi non thấp bé, có dòng suối chảy qua, hình thành một ao hồ nhỏ trong lãnh địa.
Điều tra trang viên chỉ cần Fabian đến nơi xem xét, nhưng nghị định thì phải do Hứa Nguyện đích thân đến.
Gặp mặt vị Tử tước hơi khác với suy nghĩ của Hứa Nguyện, đã từng tiếp xúc với các quý tộc làm hắn phát hiện quý tộc trong thành phố này hơi tự cao tự đại, nhìn xuống chúng sinh, nhưng nhân loại ở địa vị cao, luôn khó tránh khỏi sinh ra cảm giác ưu việt, chỉ cần không ức hiếp quá đáng thì không ảnh hưởng toàn cục.
Nhưng vị Tử tước Gene lại hơi khác, Fabian cũng không hiểu biết cụ thể về quý tộc, nên khi Hứa Nguyện lọt vào đón tiếp chân thành nhiệt tình của đối phương thì khá ngạc nhiên.
“Ồ, ngài chính là chủ nhân của cửa hàng Brande sao?” Vị Tử tước mặc trường bào to rộng cực kỳ nhiệt tình nắm tay hắn, kích động đến đỏ mặt, “Đúng là anh tuấn không thể tưởng tượng được, ngài không biết khi tôi nhận được thiệp mời của ngài thì kích động cỡ nào đâu, đêm qua tôi thậm chí không ngủ được, mỗi giờ mỗi phút đều chờ mong ngài đến.”
Dáng người hắn hơi thấp bé, mỗi ngày hấp thu quá nhiều đường thịt và rượu nho luôn làm các quý tộc không thích vận động thoát ly hình thể, thoạt nhìn rất phúc hậu, tuy rằng dáng người bị trường bào rộng lớn che giấu, nhưng cặp mắt nhảy nhót và sung sướng lại khó mà che lấp.
[Ký chủ, không phải hắn thích ngài đấy chứ?!]
Meo meo bám trên vai Hứa Nguyện cực kỳ khiếp sợ.
Thời đại này quý tộc rất có quyền lực, tuy rằng vị trước mặt nghèo túng, nhưng cũng là Tử tước, mà ký chủ của nó chỉ là một thương nhân nho nhỏ, lại lớn lên anh tuấn, một khi bị nhớ thương, sản nghiệp vừa mới bắt đầu có thể bị hủy diệt.
Cái tương lai bi thảm gì đây!
[Mèo, đừng buồn lo vô cớ.]
Hứa Nguyện bất đắc dĩ ngăn cản meo meo overthinking.
[Nhưng ánh mắt hắn ta…]
Meo meo đã chứng kiến tình yêu cuồng nhiệt của con người, ánh mắt lúc yêu say đắm còn không nóng bỏng bằng vị trước mắt này đâu.
[Quan hệ với đồng tính hoặc súc vật trong phố này sẽ bị tịch thu tài sản và thiêu chết.]
Hứa Nguyện cười nói,
[Lúc tôi và Fabian đàm luận mi không nghe sao?]
Hệ thống khiếp sợ chột dạ:
[Xin lỗi ký chủ, không có……]
Từ khi ký chủ có cửa hàng, nằm trên mái nhà phơi nắng đối với meo meo mà nói là một chuyện tuyệt vời không thể từ chối được.
“Cảm ơn ngài chờ mong.” Hứa Nguyện bắt tay với Tử tước, sau đó rút tay về ra hiệu cho Fabian ôm hộp đến, cười nói, “Tôi cũng rất vinh dự được thấy ngài, lần đầu gặp mặt, chỉ chuẩn bị một phần lễ mọn.”
Ánh mắt của Tử tước Gene dính chặt trên hộp, trong mắt là mừng rỡ như điên, hắn miễn cưỡng kiềm chế lại, chờ quản gia nhận lễ vật thì cười nói: “Ôi Brande, ngài thật sự là người tận tâm và tinh tế.”
“Ngài khách khí.” Hứa Nguyện cười nói.
“Mời vào trong.” Tử tước rất nhiệt tình mời hắn ngồi xuống, tuy rằng ánh mắt luôn như có như không dừng trên hộp lễ vật.
Meo meo:
[……]
Ký chủ anh tuấn thế mà lại bại trong tay tinh dầu và kẹo! Con người thời đại này bị sao ấy!
Cơ mà vì sao ký chủ lại bàn bạc với Fabian quan hệ đồng tính và súc vật?
Súc vật…… Con người thời đại này có vấn đề hết rồi!
Tử tước Gene rất cao hứng, nhưng cũng không có nghĩa hắn sẽ nhượng bộ tiền thuê trang viên, chỉ là xét thấy hắn rất yêu thích tinh dầu và kẹo hổ phách, Hứa Nguyện nhận lời mỗi tháng sẽ để lại một phần cho hắn, trang viên cuối cùng cũng được thuê với giá 400 đồng vàng mỗi năm, thời hạn mười năm, cũng dùng một trăm đồng vàng mua sắm toàn bộ thu hoạch và súc vật trong trang viên.
Nhìn thì có vẻ rẻ, nhưng trên thực tế trang viên này sản xuất mỗi năm chưa chắc lại đến 400 đồng vàng, nông nô trong trang viên phải nộp lên đa phần thu hoạch, nhưng lĩnh chủ cũng phải nộp thuế cho quốc vương.
Tiền thuê 400 đồng vàng, hai bên đều khá vừa lòng.
Tử tước có thể tiếp tục duy trì giai cấp quý tộc của hắn, mà Hứa Nguyện lại có được một vùng đất rộng lớn để gieo trồng chăn nuôi.
Meo meo cũng rất vui vẻ, bởi vì bọn họ không cần ở lại trong thành nữa:
[Ký chủ, khi nào chúng ta đến trang viên?]
[Cần mấy ngày nữa, Fabian dẫn người đến tu sửa tiếp nhận.]
Hứa Nguyện đi đường nói.
Nghe nói tòa trang viên kia thu hoạch còn ổn, nhưng phòng ốc đã lâu không ở, không chỉ có mạng nhện cần rửa sạch, cũng phải xua đuổi một ít động vật và bò sát ẩn nấp bên trong.
[Giờ chúng ta đi đâu?]
Hệ thống nhìn phòng ốc thấp bé xung quanh, tò mò hỏi.
Từ sau khi ký chủ khai trương, đã lâu không có đến những nơi dơ bẩn lầy lội thế này.
[Đi đón một nhóc dễ thương.]
Hứa Nguyện xác định vị trí, đứng trước một ngôi nhà nhỏ bé, gõ lên cánh cửa gỗ đang khép hờ.
“Đến đây.” Trong phòng truyền ra âm thanh trẻ con, lúc chạm vào cửa thì cẩn thận hỏi, “Là ai vậy?”
“Là Fabian bảo tôi tới.” Hứa Nguyện nhẹ giọng nói.
Cánh cửa khép hờ dè dặt hé mở, căn nhà hơi thấp bé, ánh sáng cũng không tốt, đứa bé nho nhỏ lộ nửa gương mặt từ cổng tò vò đen nhánh, ngước lên nhìn thì lộ vẻ kinh ngạc cảm thán và khủng hoảng, cuối cùng run rẩy nghẹn ngào: “Ngài tới đón mèo con sao?”
“Đúng vậy.” Hứa Nguyện ngồi xổm xuống, nhìn đứa bé sợ hãi theo bản năng muốn lui về phía sau, cười nói, “Đã hẹn trước hôm nay.”
Âm thanh hắn ấm áp, nhưng dáng người to lớn và khí chất của hắn rất khác biệt với những người đứa bé hay gặp mỗi ngày, nhóc cứng đờ đóng cửa lại nói: “Chờ một lát.”
“Được.” Hứa Nguyện đáp, yên lặng đợi một lát, vài tiếng mèo kêu rất nhỏ từ trong phòng truyền ra.
Cửa mở ra, trong lòng đứa bé ôm một con mèo chỉ vừa mở mắt không bao lâu, tiếng kêu tinh tế mềm mại, tứ chi vẫn chưa đủ lực, chỉ dùng hết toàn lực bám víu vào ngực đứa bé: “Meo…… Meo……”
“Fabian tiên sinh nói, mười đồng.” Đứa bé ôm mèo con trong lòng ngực, nhỏ giọng thấp thỏm.
“Ông ấy đã nói trước với tôi.” Hứa Nguyện duỗi tay đưa số tiền đã chuẩn bị sẵn qua.
Đứa bé vươn bàn tay nhỏ xíu nhận lấy, cũng không đếm lại, mà cúi đầu mèo con trong ngực, vẻ mặt luyến tiếc, mím môi đưa qua.
Mèo con trong tay đứa bé còn có thể giãy giụa, dừng trên tay Hứa Nguyện chỉ có thể cuộn tròn trong lòng bàn tay hắn.
Cơ thể nhỏ bé nóng hổi dò đầu ngửi ngửi lòng bàn tay, Hứa Nguyện đặt nó vào trong áo choàng, nhìn đứa bé còn lo lắng không yên trước mặt, mỉm cười: “Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt.”
Kỳ thật mèo con còn nhỏ như vậy không nên tới lấy sớm, nhưng nếu hắn không tới lấy, người khác cũng sẽ lấy, mèo con đối gia đình này mà nói chính là gánh nặng thêm cơm, bán đi để kiếm tiền, nhưng đối với đứa bé này lại khác.
Bé con ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng mím môi, đè nén nước mắt trong hốc mắt mắt: “Nhất định phải chăm sóc tốt.”
“Được.” Hứa Nguyện đáp, sau đó đứng dậy rời đi.
Cánh cửa bị đóng lại, Hứa Nguyện che chở nhóc mèo trong ngực rời khỏi nơi này.
[Sao ký chủ lại muốn nuôi mèo?]
Hệ thống xuất hiện trên cổ tay bị áo choàng che lấp của ký chủ, nhìn mèo con còn nhỏ hơn nó một vòng.
Chẳng lẽ là sợ nó cô đơn?!
[Nuôi bắt chuột.]
Hứa Nguyện nói.
Cửa hàng của lão Bert tuy đã được dọn dẹp, nhưng nơi để đồ ăn không thể đảm bảo hoàn toàn sạch sẽ, trang viên cũng vậy.
Hệ thống dại ra, tuy nó cũng là mèo, nhưng ngay cả ong mật nó cũng không bắt được:
[Nó bé xíu như vậy sẽ bị chuột cắn.]
[Lớn lên nhanh thôi.]
Hứa Nguyện cười nói.
Meo meo lại chịu tổn thương lần hai, bởi vì nó không thể lớn lên, từ lúc sinh ra đến giờ chỉ lớn bằng một nắm như vậy thôi, đã rất rất nhiều năm rồi vẫn là cục bông bé nhỏ, mà nhóc mèo nhăn nhúm này sẽ phát triển cao lớn hơn nó.
Trước kia ký chủ cũng từng nuôi mèo, chẳng qua không nhỏ như vậy.
[Hê, nhóc con, ta chính là đại ca, trong số chúng ta thì mi xếp thứ 13.]
Hệ thống lầm bầm giảng quy tắc với nhóc con, hoàn toàn không giống lần đầu tiên nhìn thấy ký chủ đem mèo về mà lông xù lên hết.
“Meo……” Mèo con chỉ đơn thuần meo meo vài tiếng.
Hứa Nguyện cũng không xem vào cuộc trò chuyện của hai nhóc mèo, chỉ là khi hắn vừa vào cửa hàng, thấy một vị khách ngoài ý muốn đang đứng ở quầy tiếp đón.
Gã lớn lên có vẻ tục tằng, lại mặc một bộ trường bào hoa lệ, trên chân là giày da lộc, vừa nhìn là biết rất giàu có, chỉ là trong lúc tham khảo hàng hóa cùng với Light thì luôn nhịn không được vuốt góc tay áo rộng thùng thình, hận không thể nhét góc áo vào bên hông.
Hante.
Vào đêm Hứa Nguyện đi đến lữ quán của lão Bert đã xác nhận bộ dạng của gã, khác với vẻ kinh hoảng luống cuống đêm đó, lúc này gã mặt mày hồng hào, bên cạnh còn đi theo hai người đã vây quanh nịnh nọt gã đêm đó.
“Xin lỗi, khách nhân tôn kính, loại kẹo hổ phách cao cấp nhất tiệm đã bán hết từ sáng sớm.” Giọng nói khó xử của Light từ trong cửa hàng truyền ra, “Nếu ngài thật sự muốn ăn, xin hãy quay lại vào sáng mai.”
“Kẹo đường trân quý như vậy sao có thể làm ra trong một ngày được, nhất định các ngươi còn hàng lưu trữ.” Người bên trái Hante chống tay lên quầy nói, “Đừng bủn xỉn như vậy, nhà ngươi có biết Hante vĩ đại giàu có cỡ nào không? Nếu hắn không thể ăn được, chủ tiệm các ngươi sẽ tổn thất một vị khách cực kỳ tôn quý.”
“Tôi nghĩ nếu các quý tộc muốn ăn cũng không cần vội.” Người bên phải Hante tiếp lời.
“Thật sự là không còn nữa.” Light rối rắm khó xử, chỉ có thể cố gắng nói, “Cửa hàng vẫn còn loại kẹo hạng hai, khách nhân tôn kính, ngài có thể ăn thử trước loại này.”
“Thân ái, nếu ta đã muốn ăn thì đương nhiên phải ăn loại tốt nhất.” Hante mở miệng nói.
“Hante vĩ đại sao có thể ăn loại kẹo hạng hai chứ.” Thanh niên bên trái hơi tức giận, “Ngươi đang nhục nhã ngài ấy.”
Hứa Nguyện bước vào cửa tiệm nhìn vẻ mặt trắng bệch sắp khóc của thiếu niên: “Thật sự xin lỗi, tôi không có ý này……”
“Vậy ý ngươi là……” Người bên phải vỗ lên quầy.
“Các vị muốn mua gì?” Hứa Nguyện cất lời.
Âm thanh của hắn không lớn, lại đủ để ngăn chặn tức giận của người nọ, làm bốn người đang dây dưa đều nhìn lại đây.
Ánh mắt Light sáng lên, như thấy được cứu tinh, nhưng sau đó lại nhớ tới biểu hiện đắc tội khách nhân của mình, sắc mặt lại xám xịt: “Brande tiên sinh.”
“Ngươi là ai?” Hante nhìn người tới thì cảm thấy trước mắt sáng ngời, chỉ là gã vừa mới lên tiếng hỏi, cũng đã biết được thân phận của đối phương, “Ngươi chính là Brande tiên sinh?!”
Lời nói tràn ngập kinh ngạc, trong lòng cũng ngạc nhiên không kém, gần đây thanh danh của Brande tiên sinh đã lan truyền khắp tòa thành, một vị thương nhân cực kỳ thần bí, không ai biết hắn đến từ đâu, chỉ biết lúc đầu hắn có vẻ rất nghèo nàn, nhưng không đến một tháng đã mở được một cửa hàng đắt khách, mang đến cho thành Tanzan tinh dầu trân quý và kẹo đường ngon ngọt, quan hệ tốt với các quý tộc, càng khiến cho Myron tức giận vào cửa lại tươi cười đi ra, ai hỏi cũng bảo là hắn ta tới chúc mừng, hắn cùng Brande tiên sinh là bạn bè thân thiết nhất.
Một vị thương nhân thần bí trong lời đồn, Hante vẫn luôn cho rằng đó là một lão giả lớn tuổi, không ngờ lại trẻ tuổi anh tuấn như vậy, đúng, hắn có một gương mặt cực kỳ tinh xảo, so sánh với Steven thì bất phân thắng bại.
Đã nhiều năm trôi qua, nhưng tới bây giờ vẫn chưa gặp ai có vẻ ngoài xuất sắc hơn Steven.
“Phải, chào ngài, khách nhân tôn quý.” Hứa Nguyện đi vào trong tiệm, đè nhẹ bả vai của Light, cười nói, “Light có chỗ nào khiến các vị không hài lòng, tôi thay cậu ấy xin lỗi các vị.”
Giọng hắn dịu dàng ấm áp như nắng xuân, lại mang theo cảm giác sởn da gà khiến người khác không dám làm càn.
“Không sao, không sao.” Hante liên tục nói hai tiếng, bỗng nhiên có hơi xấu hổ vì mình vô cớ gây.
Hai người kế bên nghe Hante nói vậy cũng không còn hùng hổ như lúc nãy, bọn họ dám gây chuyện với một người hầu, lại không dám mâu thuẫn với vị thương nhân có giao tình với các quý tộc.
“Các vị cần mua gì?” Hứa Nguyện lại hỏi.
“Tôi, tôi muốn nếm thử kẹo hồ phách loại một ở đây, nhưng bị nói đã hết hàng.” Hante hiếm khi căng thẳng thần kinh trả lời.
Tuy gã có rất nhiều tiền, nhưng nghe nói cửa hàng của Brande tiên sinh hốt bạc mỗi ngày.
Các quý tộc thích mua đứt rất nhiều thương phẩm, cho dù không dùng hết ngay lập tức cũng không sao, tinh dầu và kẹo có thể giữ rất lâu.
Hứa Nguyện nhìn về phía Light, Light thẳng lưng nói: “Brande tiên sinh, hôm nay kẹo loại một đã bán hết, chỉ còn một phần kẹo loại hai, còn lại đều là loại kẹo rẻ nhất.”
“Vô cùng xin lỗi, hàng mà ngài muốn hôm nay đã hết.” Hứa Nguyện nghe thiếu niên nói xong, nhìn về phía ba người cười nói, “Nhưng vì hôm nay ngài đích thân đến đây, tôi đã nghe được mong muốn của ngài, ngày mai có thể để lại cho ngài một phần, trước buổi trưa tới lấy là được, nhưng đây là trường hợp đặc biệt, chỉ có thể phá lệ một lần.”
“A, được.” Hante phát hiện hình như mình không có đường từ chối.
Gã không muốn bị qua loa lấy lệ ngày mai tới sớm để mua, nhưng có thể được giữ lại trước một phần, đủ để gã cảm thấy thoải mái, gã thích trường hợp đặc biệt.
“Vậy có cần tôi trả tiền trả trước không?” Hante hỏi.
“Không cần.” Hứa Nguyện cười nói, “Tôi tin tưởng danh dự của ngài.”
Lời khen ngợi này khiến Hante rất dễ chịu, đặc biệt là được người ưu nhã như Hứa Nguyện tán thưởng: “Tôi sẽ không thất ước.”
“Ngài còn gì muốn mua không?” Hứa Nguyện cười hỏi.
“Nghe nói tinh dầu ở đây cũng không tồi.” Hante đối với chuyện này rất có ý kiến, hương liệu luôn có chút bụt tồn đọng nhưng tinh dầu thì khác, nghe nói thậm chí nó có thể giảm đau đớn vết thương khô nứt.
“Brande tiên sinh, tinh dầu hôm nay cũng hết.” Light đứng một bên nói.
“Tôi cũng sẽ để lại cho ngài một phần, phiền ngài ngày mai quay lại lấy.” Hứa Nguyện mỉm cười nhìn Hante.
“Được.” Hante cảm thấy không có chỗ nào không hài lòng, “Cảm ơn ngài rất nhiều, Brande tiên sinh.”
“Đây là chuyện tôi nên làm.” Hứa Nguyện cười, “Khách nhân tôn quý, còn chuyện gì không?”
Hante có hơi chần chờ, gã cảm thấy mình cần phải đi, nhưng lại có chút lưu luyến, gã rất thích nói chuyện với Brande tiên sinh, nếu có thể làm bạn với người như vậy, nhất định là chuyện cực kỳ thoải mái.
Dáng vẻ của Brande tiên sinh giống như tưởng tượng của gã về sự ưu nhã sang trọng của các quý tộc.
“Nếu không thể quyết định, ngài có thể ngồi trong tiệm nghỉ ngơi một lát.” Hứa Nguyện lên tiếng.
“A, được.” Hante ngồi xuống, nhìn người đàn ông đang rời khỏi quầy, “Brande tiên sinh có việc phải đi sao?”
“Phải, xin lỗi không thể tiếp đón.” Hứa Nguyện phát hiện mèo con đang ngủ trong lòng bàn tay khẽ cựa mình, mà khi hắn xoay người, cơ thể mềm nhũn nho nhỏ kia đã nhúc nhích, kêu lên một tiếng.
“Meo……”
Thanh âm tuy rất yếu ớt, còn bị áo choàng che lấp, nhưng trong không gian yên tĩnh lại rất rõ ràng.
“Có mèo?!” Một người vừa mới ngồi xuống cảnh giác nói.
Hante cũng ngẩng đầu lên tìm nơi phát ra âm thanh, thậm chí rút nửa thanh kiếm ra khỏi vỏ, nói: “Hóa thân của nữ vu đã xông vào cửa hàng của Brande tiên sinh!”
Hứa Nguyện nghe vậy thì dừng bước, bóp bóp mèo con mềm mại trong lòng bàn tay: “Hóa thân nữ vu?”
“Đúng vậy, nữ vu tà ác luôn biến thành mèo mê hoặc con người, truyền bá dịch bệnh trong thành thị!” Hante nói năng khí phách, gã tìm kiếm một vòng, lại phát hiện tiếng mèo kêu mỏng manh truyền ra từ trên người Brande, “Brande tiên sinh, đừng nhúc nhích, ả ở trên người ngài!”
Mèo con trong tay Hứa Nguyện vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng meo meo trên vai đã nổ thành bồ công anh, há miệng phun miêu ngữ, khè khè hà hơi, hận không thể trực tiếp cào mặt gã.
Hứa Nguyện nhẹ nâng mắt, trước khi Hante xông tới thì mở miệng nói: “Hante tiên sinh, nó chỉ là một con mèo tôi mang về để bắt chuột thôi, không phải hóa thân nữ vu.”
“Bắt chuột?!” Hante ngừng lại.
“Đúng vậy.” Hứa Nguyện giải thích, “Chuột sẽ ăn vụng hạt kê trong kho.”
“Nhưng nó sẽ mang đến vu thuật tà ác, thậm chí là bệnh tật, cần phải gi ết chết.” Hante cau mày nói.
“Nhưng hiện tại tôi không có chỗ nào không thoải mái cả.” Hứa Nguyện cười nói, “Hay là sau khi ngài giết nó, ngài tới bắt chuột giúp tôi?”
Hante nghẹn họng không trả lời được.
“Tôi còn có việc, các vị cứ tùy ý.” Hứa Nguyện xoay người lên lầu.
Bóng lưng hắn biến mất, Hante còn đứng tại chỗ nhìn hai người bạn đồng hành, cũng giống như mèo, bọn họ rất ghét chuột, chúng như ma quỷ chui rúc trong cống ngầm, làm cách nào cũng không diệt hết được.
Hứa Nguyện lên lầu, đặt mèo con lên đệm mềm đã sớm chuẩn bị sẵn, nhẹ nhàng vuốt v e nó, nghe được tiếng kêu mềm mại đáp lại: “Meo……”
Lúc nó co người trong ngực đứa bé kia thì cứ nghĩ nó màu xám, lúc này mới phát hiện dưới mặt và tứ chi đều có màu trắng, hoa văn phân bố đối xứng, là một tiểu meo meo xinh đẹp.
[Ôi, nhóc đáng thương.]
Hệ thống nhảy tới cạnh nó, li3m hư không lông của mèo con.
Là con mèo thứ mười hai mà ký chủ nuôi, lại bị mang trên lưng biểu hiện tà ác, nếu không phải đụng trúng ký chủ, không biết sẽ gặp phải chuyện gì.
[Sao ký chủ không đuổi tên Hante đáng ghét ra ngoài?]
Hệ thống ghé vào mèo con đang bước thất tha thất thểu, hỏi.
[Tư tưởng này không chỉ mình hắn có, đây là chính nghĩa trong suy nghĩ của bọn họ.]
Hứa Nguyện đặt nửa vỏ cam cạnh đệm mềm, lấy lọ sữa dê đổ ra, dùng muỗng đút cho mèo con.
Tư tưởng này không phải mới hình thành, mà đã bị ảnh hưởng từ nhỏ, nữ vu là tà ác, mèo là hóa thân của nữ vu cũng là tà ác, mà tiêu diệt tà ác chính là bảo vệ nhân loại.
Quan niệm được giáo dục từ nhỏ như vậy rất khó sửa đổi, không chỉ Hante, thậm chí rất nhiều người, rất nhiều tiểu thế giới cũng là chỉ hiểu biết trong giới hạn, dù là hắn cũng từng không tránh khỏi.
Đương nhiên cũng có người lặng lẽ nuôi mèo muốn bắt chuột, nhưng không ai sẽ đứng trên đường hô to mèo là hóa thân của chính nghĩa, làm vậy ngày hôm sau sẽ bị treo cổ trên giá.
[Ồ……]
Hệ thống hiểu ý cậu, nhưng mà……
[Chúng nó vô tội.]
[Vậy nên con người đã bị trừng phạt.]
Hứa Nguyện sờ đầu hệ thống.
Truyền nhiễm bệnh tật không phải mèo, mà là chuột, chuột sinh hoạt dưới cống nước dơ bẩn, mang theo các loại virus, tốc độ của con người khó mà bắt được nó, rồi lại coi mèo có thể bắt chuột trở thành đầu sỏ gây tội, giống như một vòng tuần hoàn ác tính, cuối cùng quả báo nện lên đầu nhân loại, không có ngoại lệ. (*)
Sữa dê trong muỗng không nhiều lắm, mèo con li3m một cái đã hết, Hứa Nguyện liên tục múc sữa, thẳng đến khi sờ bụng nó cảm thấy đã chắc bụng mới ngừng lại.
Mèo con thích ngủ, chỉ cần ăn no sẽ ngủ, bộ dáng yên bình hoàn toàn không biết thế giới ngoài kia ác ý với nó như thế nào.
[Ký chủ, đặt tên gì cho nó đây?]
Hệ thống nằm sát vào mèo con ấm áp.
[Mi không đặt sao?]
Hứa Nguyện cười nói.
Số liệu của hệ thống trong một giây đã có mấy ngàn cái tên hiện ra:
[Vẫn nên để ký chủ lấy đi.]
[Hừm……]
Hứa Nguyện trầm ngâm một chút rồi cười nói,
[Nó luôn kêu meo meo, vậy gọi là meo meo đi.]
Hệ thống:
[……]
Nó cũng kêu meo meo!
Dù là gọi tên gì, mèo con đã yên bề gia thất trong cửa hàng Brande, Hứa Nguyện không phải lúc nào cũng rảnh rỗi, hệ thống lại rất kiên nhẫn chơi cùng nó, cũng tận chức tận trách dạy nó nơi bài tiết và hỗ trợ đút đồ ăn.
“Brande tiên sinh, hôm nay Hante tiên sinh đã đến lấy kẹo và tinh dầu, ngài ấy nói chó cũng có thể bắt chuột.” Buổi trưa ngày hôm sau khi Hứa Nguyện xuống lầu thì nghe Light cẩn thận chuyển lời.
Giống chó sục quả thật dùng để diệt chuột và côn trùng có hại, Hứa Nguyện ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Nếu lần sau hắn lại đến, nói cho hắn tôi vẫn luôn khỏe mạnh, còn nữa……”
Hắn không nói cho hệ thống là, quan niệm luôn dựa vào hiện thực, rất nhiều chuyện cũng căn cứ vào hiện thực, tựa như thời đại này chuột lây truyền bệnh tật, mèo ăn chuột, trên người cũng khó tránh khỏi sẽ có bọ chó nhiễm bệnh, mà con người cũng không biết làm cách nào để ngăn chặn.
Mà đổi một thời đại khác, thậm chí hamster còn có thể trở thành thú cưng.
Đây là sự thay đổi của thời đại và hoàn cảnh, tất cả mọi người đều bị cuốn vào trong đó, thay đổi một cách vô tri vô giác.
“Vâng.” Light nhớ kỹ, lại không nghe được lời kế tiếp, thiếu niên nhìn về phía người đàn ông đang trầm tư, không dám tùy tiện quấy rầy.
Ngày hôm qua cậu phạm sai lầm, Brande tiên sinh không chỉ không răn dạy cậu, ngược lại nói cho cậu nếu lần sau còn gặp tình huống không thể giải quyết, có thể tới tìm dong binh đoàn Albo để giải quyết chuyện này.
Brande tiên sinh thật là một người dịu dàng.
“Lấy giấy bút giúp tôi.” Light yên lặng đợi một lúc lâu, bỗng nhiên nghe được yêu cầu này thì vội vàng đem giấy bút ở bên cạnh đưa qua, cũng lấy hộp mực đến kế bên, nhìn Brande tiên sinh đang nghiêm túc viết gì đó.
Dường như ngài ấy nghĩ tới hướng giải quyết bế tắc, nên phải nhanh chóng viết ra.
Light đã bán xong hàng hóa hôm nay vốn nên về nhà, lại yên lặng đứng bên cạnh nhìn, cậu không biết nhiều chữ, những từ mà Brande tiên sinh viết cậu chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra tên vài hương liệu, nhưng nhìn Brande tiên sinh nghiêm túc làm việc giống như có ma lực khiến người khác không thể dời mắt.
Hứa Nguyện viết rất lâu, lúc dừng lại thì phát hiện Light vẫn còn đứng yên bên cạnh, hơi ngạc nhiên cười nói: “Còn chưa về sao?”
“Tôi đang đợi ngài còn chuyện gì muốn giao phó.” Light nhìn nụ cười ôn hòa của hắn, cảm giác thấp thỏm vì sợ Brande tiên sinh nghĩ rằng cậu đang nhìn lén cũng biến mất.
Hứa Nguyện chuyển mắt nhìn sắc trời bên ngoài: “Sắp qua giờ ăn trưa rồi, cậu có thể giúp tôi mua hai phần cơm trưa về không?”
Hôm nay hắn có chuyện phải làm, chỉ sợ không có thời gian chuẩn bị cơm trưa.
“Hai phần?” Light có chút ngạc nhiên.
“Ừ, giữ cậu lại làm việc, tôi vẫn mời được một phần cơm trưa.” Hứa Nguyện cười nói.
Light kinh ngạc, trong lòng lại rất ấm áp: “Vậy thì ngại quá, ngài muốn ăn gì?”
“Hai phần cơm đơn giản, thêm hai cái trứng gà.” Hứa Nguyện suy nghĩ, cố gắng không tăng gánh nặng tâm lý cho thiếu niên trẻ tuổi đang ngại ngùng trước mặt, “Mua về làm phiên đem lên lầu giúp tôi.”
“Không phiền, tôi đi ngay.” Light gật đầu, bước nhanh ra ngoài cửa hàng, đóng cửa lại.
Hứa Nguyện mang trang giấy vừa viết đi lên lầu, ngồi xuống bàn làm việc triển khai tỉ mỉ dàn ý.
Lúc trước hắn vẫn luôn nghĩ làm thế nào để phát huy hết khả năng của hương liệu, cũng lấp kín những khuyết điểm của hương liệu truyền thống, nhưng lại xem nhẹ một chuyện quan trọng, đó là hương liệu của thời đại này có tác dụng đuổi côn trùng.
Côn trùng chính là vectơ truyền bệnh nguy hiểm, bởi vì chúng nó luôn sống trong môi trường dơ bẩn không chỗ nào không có, cho dù trong thời đại khoa học kỹ thuật phát triển, con người cũng sử dụng dược vật đuổi đi, mà thời đại này lại sử dụng hương liệu.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân quý tộc yêu thích hương liệu như vậy, mà tinh dầu đang nghiên cứu chế tạo lại không có hiệu quả này.
Muốn xua trùng đuổi muỗi, có thể dùng bạc hà, hoắc hương, hoa oải hương, cúc vạn thọ, cam quýt và bạc hà mèo hoang dại miêu.
Còn long não (*) hàng hải ngoại, chỉ dùng để chế tạo ra sản phẩm cao cấp nhất, hàng loại hai có thể dùng hương thảo có sẵn ở đây thay thế, mà đồ vật bình dân có thể sử dụng trong nhà, ngoài rượu ra, chỉ có giấm trắng.
(*) Cây long não:
Thời đại này nhiều người thích uống rượu, ngoài vực nó sạch sẽ hơn nước thường ra, có lẽ cũng có nguyên nhân này.
Mà quá trình sản xuất giấm trắng và ủ rượu đều là là trăm sông đổ về một biển, dùng gạo trắng và men rượu là có thể nhưỡng ra, chỉ là thêm mấy công đoạn nữa.
Hứa Nguyện viết kỹ càng tỉ mỉ, cũng phân chia từng bước tiến hành, lúc tiếng cửa gõ vang lên, hắn theo phản xạ nói một tiếng mời vào, nhưng chờ đến lúc dừng bút, sắc trời đã trở tối, hắn ngước nhìn đồ ăn trên bàn, không nhớ được thiếu niên kia đã bê vào lúc nào.
Hứa Nguyện sắp xếp lại xấp giấy, định lấy bánh mì thì thấy trên tay dính mực, hắn đứng dậy định ra cửa, lại phát hiện meo meo ngủ say đang chen chúc với mèo con trong ổ.
Hắn thả nhẹ bước chân đi qua, mèo trắng bỗng mở mắt, âm thanh vang lên trong đầu:
[Ký chủ xong việc rồi sao?]
[Lúc nãy nó tỉnh sao mi không kêu ta?]
Hứa Nguyện ngồi xổm xuống hỏi.
[Tui thấy ký chủ bận đến không rảnh ăn cơm, nên dùng tích điểm đổi đồ ăn.]
Hệ thống như nó có ích vậy đấy, nó làm đại ca phải che chở em út.
[Cảm ơn, ta trả lại cho mi gấp đôi.]
Hứa Nguyện cười nói.
Hệ thống dựng lỗ tai, có chút ngượng ngùng gãi móng vuốt:
[Làm vậy ngại lắm.]
[Vậy không cho.]
Hứa Nguyện đứng dậy cười nói.
Hệ thống:
[?!]
Hứa Nguyện không để ý tới meo meo khiếp sợ vểnh râu, tới cạnh ấm sành cạnh cầu thang rửa tay, xoay người vào phòng đồ ăn lúc trưa, ánh nến sáng lên, xua tan u ám trong phòng.
Hứa Nguyện ăn xong thì tiếp tục sửa sang lại chi tiết, bởi vì đồ vật muốn làm ra không chỉ yêu cầu nguyên liệu, nguồn cung cấp, vận chuyển, công cụ chế tác, thuê nhân viên và huấn luyện, đồ đựng chuyên chở và cách thức bảo tồn, mỗi khía cạnh đều phải suy xét chu đáo.
Trong lúc làm việc, Hứa Nguyện có đi ra ngoài cho mèo con ăn một lần, mà meo meo vẫn luôn canh giữ cạnh mèo con đã sửa lại tác phong lúc nãy, vững vàng nằm bên cạnh bàn.
Thẳng đến khi Hứa Nguyện làm xong công việc, trước sau nó đều đi theo, quả thật là một hệ thống tận cẩn trọng tận chức trách!
[Yên tâm đi, sẽ gửi tích điểm cho mi, đợi ta một lát.]
Hứa Nguyện nhìn meo meo nhẹ nhàng đong đưa đuôi.
Hệ thống nghe vậy thì lỗ tai dựng lên, nhớ kỹ bài học lần trước, miêu trảo bước từng bước nhỏ:
[Cảm ơn ký chủ, ngài đang bận gì vậy?]
[Vài phương án đuổi trùng.]
Hứa Nguyện dựa theo mã số đóng giấy thành tập sách.
[Đuổi trùng?]
Meo meo tò mò, nghiêng đầu thấy công dụng cụ thể và giai tầng sử dụng thì mở to hai mắt.
[Ừm, làm vậy có lẽ sẽ thay đổi rất nhiều hoàn cảnh.]
Hứa Nguyện cười nói.
Côn trùng giảm bớt, bệnh tật cũng sẽ giảm bớt, khi hoàn cảnh xảy ra biến hóa, một ít quan niệm sai lầm dĩ nhiên sẽ không công mà phá.
Hệ thống nhìn phương án trên giấy, lại nhìn ký chủ vì thế mà bận rộn một ngày, đã vô số lần nó cảm thấy chủ thế giới không cần phái nó tới giám thị ký chủ làm gì, ký chủ chính là người mỹ thiện tâm nhất mà nó gặp qua, hoàn toàn không có bất kỳ tính nguy hiểm nào!
Hứa Nguyện sửa sang lại rồi cho mèo ăn, cuối cùng rửa mặt đi ngủ, hệ thống nhẹ nhàng nhảy vào ổ mèo, dính lấy mèo con nhỏ hơn nó một vòng, trình báo tính cách của ký chủ với chủ thế giới, lần nào cũng giống như nhau.
……
Mèo là sinh vật theo gió lớn lên, Hứa Nguyện chỉ nuôi mấy ngày, dáng người của mèo con đã xấp xỉ hệ thống, lúc nó học xong tự li3m móng vuốt thì hệ thống vừa sầu vừa có cảm giác thành tựu, Fabian từ trang viên chạy về, mang theo tin tức đã dọn dẹp xong trang viên.
Ngồi xe ngựa chạy tới tòa trang viên phải mất nửa ngày, một lần đi ra ngoài, đồ đạc mag theo phải chất đầy hai chiếc xe ngựa, dong binh đoàn Albo ở lại canh giữ cửa hàng, lính đánh thuê từ từ trang viên điều lại đây phụ trách hộ tống, mèo con bị bỏ vào thùng xe chở người, hệ thống cũng ngẩng đầu ưỡn ngực nhảy vào trong xe trước hai hàng hộ vệ, cao quý ung dung nằm xuống cạnh em út, thể hiện hoàn mỹ khí chất của một meo meo sắp có được một tòa trang viên.
“Hai đến năm ngày tôi sẽ trở về một lần.” Hứa Nguyện đứng trước cửa nói với Light theo chân đưa tiễn, “Nếu có khách tới thăm hỏi, nói hắn chờ tạm mấy ngày.”
“Vâng, Brande tiên sinh.” Light nghiêm túc nhớ kỹ.
“Nếu Steven tới....” Hứa Nguyện trầm ngâm rồi mỉm cười, “Có thể bảo cậu ấy tới trang viên tìm tôi.”
Light kinh ngạc, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu nói: “Vâng.”
Steven vậy mà có thể trở thành bạn của Brande tiên sinh.
Không hổ là Steven có bạn bè khắp tòa thành!
*****
Editor: Có thể bạn đã biết.
(*)
Cái Chết Đen
là tên gọi của 1 đại dịch xảy ra ở châu Á và châu Âu trong thế kỷ XIV, mà đỉnh điểm là ở châu Âu trong 1346-1351, một trong những đại dịch chết chóc nhất trong lịch sử nhân loại, ước tính nạn dịch này đã g iết chết 30% - 60% dân số của châu Âu (tương đương 25 - 50 triệu người) và giảm dân số toàn cầu từ khoảng 450 triệu người xuống còn 350 - 375 triệu người vào năm 1400. Cái chết đen là sự bùng phát của
bệnh dịch hạch
gây ra bởi
vi khuẩn Yersinia pestis
thông qua loài chuột.