Đi qua sông đào bảo vệ thành, lại dọc theo đường nhỏ rất lâu, Hante ngừng lại trước một bụi cỏ ngăn cách con đường, gã quay đầu quan sát xung quanh, sau đó bước vào bụi cỏ đi vào rừng cây.
Rừng rậm yên tĩnh, cả tiếng chim hót cũng không có, chỉ có tiếng bước chân sột soạt và tiếng hít thở bên tai, cây rừng quấn quanh trên đỉnh đầu, dường như nó nối liền với thân cây cổ thụ khổng lồ sâu trong rừng, hình thành một tán dù rất lớn, không thấy mặt trời.
Hante đi mãi cho đến khi nhìn thân cây cổ thụ bị rễ quấn quanh thì nhanh chóng chạy đến, gã hít sâu một hơi, quay đầu lại quan sát xung quanh, sau đó ném bọc vải lam xuống đất, lấy dây thừng ra, cột tấm vải và túi hông.
Một đầu dây thừng buộc cục đá quăng lên nhánh cây, sau khi kéo chặt thì dẫm rễ cây bò lên trên.
Chỉ là trước kia gã bò rất nhẹ nhàng, giờ muốn muốn đi lên lại phải cố hết sức, lúc đến đỉnh cây thì mặt gã đã đỏ bừng, không thể không ngồi trên miệng giếng th ở dốc, sau đó mới cột dây thừng lên eo, chậm rãi trèo xuống.
Thấy gã biến mất, Steven mới đi từ nơi xa đến, không cần tìm kiếm cũng đi thẳng tới cây cổ thụ dính vết giày.
Thân cây thô tráng đến mức cần vô số người mới vây kín được, rễ cây chằng chịt như ổ mãng xà quấn quanh, mà phía trên đỉnh cây có một dây thừng đang treo ở đó không ngừng lay động.
Cậu gỡ mũ choàng xuống, đợi dây thừng ngừng lắc lư mới buông lỏng tay cầm chuôi kiếm, bám vào rễ cây chằng chịt, nhẹ nhàng leo lên đ ỉnh, không ngoài dự đoán thấy được một cái động sâu không thấy đáy, nó không giống một hốc cây, mà giống một cái giếng sâu.
Rừng rậm bên ngoài thành Tanzan rất tươi tốt, không ai ngờ lối vào bảo tàng lại nằm trong cánh rừng cách thành trì nửa ngày đi bộ.
Tìm lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm được rồi.
Có chút kỳ diệu, nhưng lại không kích động như trong tưởng tượng, Steven ngồi trên cửa động vịn thân cây, nhẹ nhàng giật giật chóp mũi, ngửi được mùi máu cũ kỹ thì nhíu mày.
Có lẽ lúc trước cậu đã đoán sai rồi, tấm vải lam đó chưa chắc là chốt mở của bảo tàng, mà là tấm khiên ngăn chặn một ít nguy hiểm, nếu không Hante sẽ không dứt khoát leo xuống như vậy.
Có bảo đảm thì dĩ nhiên không sợ, cậu không có gì trong tay tốt nhất là không nên đi xuống.
Trong lúc Steven ngồi ở cửa động, Hante đã xuyên qua hành lang dài cổ xưa hoa lệ đi tới cánh cửa quen thuộc, nhưng mục tiêu của gã không phải cánh cửa này, mà là muốn đi qua cánh cửa đầu tiên, cánh cửa thứ hai rồi mở cánh cửa thứ ba, nhét vào túi vô sô đồng vàng, là gã có thể trở lại cuộc sống giàu có như trước kia.
Chỉ cần mở cánh cửa đầu tiên, ôm quỷ cẩu bên trong đặt lên tấm vải, sau đó lại rút tấm vải ra, mở tiếp cánh cửa thứ hai…… Hante chuẩn bị sẵn tư thế, hít sâu một hơi đẩy cánh cửa cao lớn ra, thấy được quỷ cẩu có đôi mắt to như chén trà quen thuộc.
Hừ, đúng là vô dụng, vậy mà lại bị người bắt được, hại gã làm mất hộp mồi lửa.
Hante nói thầm trong bụng, vừa mở cửa đã nhanh chóng chạy về phía quỷ cẩu, nhét tấm vải lam dưới chân nó.
Đúng vậy, tuy rằng lúc ấy mụ phù thủy bảo gã ôm những con quỷ cẩu này lên tấm vải, nhưng lực cánh tay của gã rất khó có thể bế một con chó lớn như vậy lên.
Gã nhét tấm vải lam dưới chân quỷ cẩu, thấy nó cúi đầu thì rút vải lam ra, không thèm nhìn rương tiền đồng chất đống sau cánh cửa.
Lúc gã muốn đi về phía cánh cửa thứ hai, phía trước bỗng bị một bóng đen chặn lại.
Gã không kiên nhẫn ngẩng đầu, đôi mắt to như chén trà của quỷ cẩu đang nhìn chằm chằm gã, sau đó nhe răng nanh sắc bén.
“A! Mày không thể cắn tao!” Hante ngây người ra, nhưng vẫn dùng đến bản năng chiến đấu còn sót lại để nhét tấm vải lam vào bên dưới quỷ cẩu một lần nữa, gã nhét xong rồi, nhưng hàm răng sắc nhọn của quỷ cẩu vẫn mở ra trước mặt gã.
“A!!!” Tiếng kêu thảm thiết thê lương từ đáy động vọng lên.
Steven đang định leo cây xuống thì dừng lại, dò đầu ra nhìn xuống đáy động thăm thẳm, theo bản năng nắm lấy chuôi kiếm.
Không khí ẩm ướt từ phía dưới bốc lên cuồn cuộn, cũng mang theo mùi máu xộc vào mũi, đây tuyệt đối không phải máu của một người, Steven kinh hoàng, lại nghe được tiếng kêu cứu từ bên dưới.
“Cứu!”
“Cứu tôi với!!!”
Steven cảm thấy mình nên rời khỏi nơi này, nhưng thân thể lại không chịu nhúc nhích, hay là xuống nhìn một cái, nếu có thể cứu người thì cứu, nếu không được, vậy chỉ có thể tự bảo vệ mình.
Suy nghĩ chỉ lướt qua trong nháy mắt, cậu dùng một tay quấn dây thừng trên cây, đang định dựa vào vách động nhảy xuống thì nghe tiếng vó ngựa và tiếng gọi từ xa: “Steven!”
Âm thanh quen thuộc đến tận linh hồn làm cậu ngừng lại, cúi đầu nhìn người đang giục ngựa chạy đến dưới tàng cây.
Brande.
Steven dừng một chút, không kịp suy nghĩ đã nói: “Tôi phải xuống dưới nhìn một chút.”
“Không có chuyện gì đâu.” Hứa Nguyện kéo cương ngựa ngừng dưới tàng cây, nhìn thanh niên một tay túm dây thừng nói, “Những con quỷ cẩu bảo vệ bảo tàng sẽ không giết gã.”
Hắn nói rất dịu dàng, cho dù vang lên trong rừng cây sâu thẳm cũng mang theo hiệu quả trấn an lòng người, tiếng kêu cứu bên dưới nhỏ dần, thay vào đó là tiếng quát mắng: “A, cút ngay, đồ ngu xuẩn! Mày cắn nát quần áo của tao!”
Âm thanh rất nhỏ, hầu như nghe không rõ, nhưng người bên dưới rõ ràng đã vượt qua nguy hiểm.
Steven thả dây thừng, một ngồi bên cạnh miệng giếng, nhẹ thở phào một hơi rồi nhìn xuống người đàn ông bên dưới tàn cây, chạm phải đôi mắt dịu dàng kia, suy nghĩ lại bắt đầu bay cao bay xa.
Sao Brande lại biết nơi này? Cũng biết tình huống bên trong?
Sao hắn lại xác định như vậy? Âm thanh ngay miệng giếng cũng rất nhỏ, làm thế nào hắn biết có người ở bên trong?
“Cậu xuống đây đi.” Hứa Nguyện nhìn thanh niên ngồi trên nhánh cây thì cười nói.
Hắn biết cậu có rất nhiều nghi vấn.
Steven rũ mắt, xoay người leo qua nhánh cây, dẫm lên đám rễ chằng chịt bò xuống, còn một đoạn cuối cùng thì buông tay nhảy xuống đất.
Cơ thể cậu cũng không quá gầy, nhưng động tác nhảy xuống đất lại rất uyển chuyển nhẹ nhàng.
Hai người đối diện, rừng cây yên tĩnh cũng không còn tiếng Hante kêu cứu, chỉ có tiếng vó ngựa lộc cộc gõ lên đất và phun khí.
“Anh đã sớm biết nơi này?” Steven nhìn người trước mặt, miễn cưỡng tìm ra một đầu mối từ mớ hỗn loạn trong đầu.
“Đúng vậy.” Hứa Nguyện cười trả lời.
“Cũng biết người trong động là ai?” Steven lại hỏi.
“Đúng vậy.” Hứa Nguyện gật đầu.
“Vậy sao anh lại bảo đảm gã không gặp nguy hiểm?” Steven đề cập đến vấn đề quan trọng nhất.
“Không phải cậu đã biết, tôi đã lấy đi chìa khóa bảo tàng trên người gã sao.” Hứa Nguyện khẽ cười nói, “Chìa khóa kia có thể khống chế quỷ cẩu trông cửa bên trong, nên nó sẽ không cắn gã.”
“Ồ……” Steven thả lỏng một hơi, trái tim lại không ngừng nhảy thình thịch, Hante không gặp nguy hiểm, nhưng người trước mặt, “Anh……”
“Ngay từ đầu tôi đã biết Hante lấy chìa khóa của bảo tàng từ nơi này.” Hứa Nguyện nhìn thang niên chần chờ ấp úng mãi, cho dù hắn không nói, tất cả đáp án cũng đã bày ra trước mặt thanh niên, cậu thông minh như vậy, đoán ra mọi chuyện cũng là sớm muộn, nhưng dù nói cho cậu cũng không sao.
“Cho nên anh vẫn luôn tìm chìa khóa trên người gã?” Steven hỏi xong thì lại cảm thấy không giống.
“Không, tôi biết chìa khóa là cái gì, chỉ là đang đợi.” Hứa Nguyện xoay người, buộc dây cương ngựa vào một thân cây.
“Đợi cái gì?” Tim Steven đập nhanh hơn bao giờ hết, cậu cảm thấy mình sắp chạm vào bản chất thật sự của Brande.
Mục đích hắn đi vào thành phố này, suy nghĩ và hành động trong đáy lòng của hắn là gì.
“Đợi xem gã sử dụng chìa khóa bảo tàng như thế nào.” Hứa Nguyện mỉm cười.
Hắn không thể nói cho thanh niên sự tồn tại của tuyến thế giới, nhưng chuyện khác thì không sao.
Steven lộ vẻ suy tư, cậu suy nghĩ Hante đã làm những gì, kỳ thật cũng không có gì, gã tìm thấy bảo tàng, có được một đám bạn bè xu nịnh, hưởng thụ cuộc sống xa hoa lãng phí, sau đó tiêu hết đồng vàng hắn mang ra ngoài, lần thứ hai gã giàu lên nhưng lại không ra khỏi thành, hẳn là đã sử dụng chìa khóa, nhưng những chuyện này cũng không có gì đặc biệt, đa số người bỗng nhiên có được tài phú đều sẽ hưởng thụ cuộc sống, sau đó bên người sẽ tụ tập một ít bạn bè vì tiền mà đến.
“Gã đã làm gì?” Steven biết, nhất định còn có chuyện mình không biết.
“Gã ra lệnh cho quỷ cẩu bắt cóc công chúa Andrea từ trong cung điện đến phòng gã.” Hứa Nguyện đi tới cạnh cậu, ngửa đầu nhìn lên đ ỉnh cây.
Lúc hắn nói lời này, âm thanh vẫn dịu dàng như thường lệ, lại mơ hồ trộn lẫn hơi lạnh thấu xương từ khu rừng sâu thẳm.
Steven nghe vậy thì cau mày, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét: “Anh nên nói chuyện này cho tôi sớm hơn.”
Nếu cậu biết, cậu sẽ không định trèo xuống cứu gã.
Hứa Nguyện cười một tiếng, nhìn thanh niên đang tức giận: “Yên tâm đi, chuyện đó không có xảy ra.”
Steven hơi hoảng hốt tránh đi ánh mắt hắn, nhìn lên đ ỉnh cây: “Cho nên anh ngăn cản chuyện đó, lấy chìa khóa đi?”
“Đúng vậy.” Hứa Nguyện đáp.
Steven rũ mắt, cảm xúc trong lòng rất phức tạp, cậu còn nghĩ có lẽ ngay từ đầu Brande đến thành phố này là vì giải quyết chuyện này.
“Vì sao anh không lấy lại chìa khóa ngay từ đầu?” Steven thắc mắc, dựa vào năng lực của Brande, hắn có thể lấy lại chìa khóa ngay ngày đầu liền.
Hứa Nguyện cười nói: “Thật ra tôi cũng định lấy đi ngay từ đầu, nhưng nếu Hante đã tìm thấy, coi như đây là may mắn của gã, một đêm phất nhanh cũng không phải chuyện cần ngăn cản.”
Nếu có được bảo tàng, là do gã may mắn, hưởng thụ tài phú và cuộc sống sung sướng không phải chuyện sai.
Steven khẽ chớp mắt, cậu có thể nhìn ra Brande nói thật lòng, hắn cũng không ngăn cản Hante trở nên giàu có, cũng không ngăn cản gã ham vui hưởng lạc, chỉ khi gã đưa ra lựa chọn sai lầm mới bước ra ngăn lại.
Rất nhiều chuyện không rõ xâu chuỗi rõ ràng, nhưng vẫn còn một chuyện.
“Giờ chúng ta……” Steven hít sâu một hơi, đè nén trái tim đang rùng mình, “Đang đợi cái gì?”
“Đợi kết quả.” Hứa Nguyện nhìn lên đ ỉnh cây.
“Những con quỷ cẩu cũng sẽ không cắn gã.” Steven nói.
“Tôi vốn định mặc kệ, có lẽ sẽ cắn gã, có lẽ sẽ không.” Hứa Nguyện ôn hòa nói.
Tuy hộp mồi lửa nằm trong tay hắn, nhưng hắn cũng không định sử dụng nó, cũng không cần thiết sử dụng, tòa bảo tàng này luôn yên tĩnh nằm ở đây chờ người may mắn hoặc xui xẻo kế tiếp.
Steven cảm thấy lòng mình nóng hổi: “Bởi vì tôi theo gã tới nơi này sao?”
Hứa Nguyện quay đầu nhìn cậu, cười nói: “Phải, tuy cậu chưa chắc đánh không lại quỷ cẩu, nhưng sẽ bị thương.”
“Một con chó mà thôi.” Steven khẽ hừ một tiếng.
“Một con chó có đôi mắt to như chén trà.” Hứa Nguyện cười khẽ.
Steven cứng đờ, nếu sớm biết như vậy, đúng là cậu sẽ không nhảy vào.
“Vậy chẳng phải Hante sẽ mang theo tiền ra ngoài sao?” Steven theo bản năng hỏi.
Cậu cũng khó nói những câu như đừng để gã ra ngoài, trong thành Tanzan tuy có rất nhiều nơi l@m tình công khai, nhưng bắt cóc một cô gái không có sức chống cự đến chỗ mình, thật khiến người không vui vẻ gì.
“Ai biết được?” Hứa Nguyện đáp lời.
Steven nhìn nét dịu dàng trong đôi mắt kim sắc không chạm tới đáy mắt, trái tim nhảy bang bang lên, sau đó nghe thấy tiếng dây thừng cọ xát trên thân cây.
Cậu theo bản năng nhìn lên đ ỉnh cây, nắm chặt chuôi kiếm, lại phát hiện người bên cạnh không hề cử động, chỉ đang lẳng lặng nhìn.
Hắn đang đợi một kết quả, mà kết quả này là gì, có vẻ như hắn sẽ không can thiệp.
Trong đầu Steven nháy mắt xẹt qua chút hoang mang, cậu cảm thấy tình hình này rất quen thuộc, đối phương đã cho cơ hội, mà lựa chọn thế nào thì phải xem chính mình.
Có bò lên được hay không?
Lựa chọn quay về ánh sáng hay sa đọa trong vũng bùn, biến thành loại người mà cậu đã từng chán ghét?
Steven bừng tỉnh hiểu ra ánh mắt lúc Brande muốn đưa cậu trở về là gì, hắn đúng là người làm việc đến nơi đến chốn, thời điểm đó cũng cho cậu lựa chọn.
Nếu cậu chọn điên cuồng với chấp niệm, hai người từ nay đường ai nấy đi.
Dây thừng không ngừng bị kéo căng, thân cây phát ra tiếng kẽo kẹt không chịu được sức nặng, giống như ma sát vào lòng người, sau đó…… phựt một tiếng.
Steven giật mình ngước lên, một tiếng trầm đục khi vật nặng rơi xuống đất vang lên, dây thừng trên thân cây đã biến mất.
Đứt rồi!
“Trở về thôi.” Hứa Nguyện thu hồi ánh mắt, xoay người nói.
“Lúc ấy…… có phải anh cũng cho tôi cơ hội này không?” Steven thấy hắn không hề ngoài ý muốn thì bất chợt lên tiếng.
Dây thừng chỉ có thể chịu đựng sức nặng của một người trưởng thành, cho dù Hante béo lên không ít, cũng vẫn dư dả, nhưng nếu mang theo túi đồng vàng quá nặng, thì sẽ giống như bây giờ, phựt một tiếng đứt dây.
Tham lam, d*c vọng, sẽ cắn nuốt bản thân.
Hante gieo gió gặt bão, lúc ấy cậu cũng chẳng khác gì, một khi bước vào vũng bùn, sẽ không ngừng chìm xuống.
Hứa Nguyện dừng bước, chuyển mắt nhìn thanh niên đứng dưới cổ thụ u ám, rễ cây chằng chịt dữ tợn, cậu lại cực kỳ xinh đẹp, giống như hai thái cực đối lập nhau.
Lòng người, chỉ cần nghĩ sai thì sẽ bước trên con đường khác biệt.
Thanh niên đã từng lựa chọn bước về phía ánh sáng, không, nói đúng hơn là cậu vẫn luôn đứng trong ánh sáng.
“Đúng vậy.” Hứa Nguyện trả lời, “Khi đó tôi cảm thấy tôi đã không kéo được cậu nữa.”
Hắn không thể ngăn cản một người chấp niệm quá sâu, nhưng Steven không phải, là hắn phán đoán sai lầm.
“Kỳ thật anh đã làm rất tốt.” Steven nhìn hắn nhẹ giọng cười nói.
Cậu cũng không vì vậy mà trách hắn, bởi vì hắn thật sự đã hết mức có thể, cứu cậu khỏi nhà giam, chữa thương cho cậu, quan tâm cảm xúc của cậu, trên đời này không có ai đối xử tốt với cậu hơn hắn, là do cậu lựa chọn.
Đối với Hante, hắn cũng cho gã lựa chọn, hắn ở lại tòa thành này, tình nguyện chờ một thời gian, cũng cho đối phương quyền lựa chọn, hết lần này đến lần khác.
Hứa Nguyện nhìn thanh niên cúi đầu rũ mắt, chờ đợi cậu nói tiếp, bởi vì nhìn cậu đang cười, nhưng lại rất khổ sở.
“Chỉ là tôi nhận ra, có lẽ anh sẽ không yêu tôi.” Steven nói ra những lời này, trái tim mãnh liệt rung lên, nhưng cậu vẫn mỉm cười, “Tôi cứ nghĩ anh là quái vật, nhưng hiện giờ thì anh càng giống thần linh hơn.”
Khoan dung, dịu dàng…… Bác ái.
Hắn yêu con người, nhưng sẽ không yêu một người.
“Tôi không phải thần linh.” Hứa Nguyện bật cười, “Chỉ là con người thôi.”
“Vì sao anh chỉ đối xử tốt với mình tôi?” Steven đi về phía hắn, mỗi một bước đều dẫm lên nhịp đập trong lồ ng ngực.
Hắn đối xử với những người khác cũng rất tốt, nhưng đối với cậu lại đặc biệt dịu dàng, làm cậu say mê từng chút một, không thể không động lòng với hắn.
“Bởi vì…… Cậu chưa bao giờ cúi đầu trước vận mệnh, cũng không mặc kệ bản thân sa đọa.” Hứa Nguyện nhìn thanh niên, trầm ngâm trả lời.
Cậu sinh hoạt trong hoàn cảnh gian nan, nhưng trái tim lại thiện lương hướng về ánh sáng, tuy rằng khó tránh khỏi một ít hành vi không hợp quy chế, nhưng trước giờ cậu vẫn luôn tự chủ, có điểm mấu chốt của mình.
Trong thời đại hỗn loạn này, cậu tỏa sáng chói mắt.
“Nói như kiểu anh không giống vậy.” Steven cảm giác ngực mình đau đớn, hắn nhìn đôi mắt màu hổ phách quen thuộc, cảm thấy mình đang chạm đến nội tâm của hắn.
“Tôi đã từng là một người rất đê tiện.” Hứa Nguyện cười nói.
Hắn cũng vươn lên từ trong bùn lầy, chỉ là không giống thanh niên có thể đứng dưới ánh mặt trời.
Steven im lặng nhìn hắn, một lúc lâu mới cười nói: “Nhìn không ra đấy, tôi chưa bao giờ gặp qua người đê tiện kiểu này.”
“Con người sẽ thay đổi.” Hứa Nguyện nói.
“Xong chuyện này anh sẽ rời khỏi đây sao?” Steven hít sâu một hơi.
Cậu đã hiểu vì sao Brande luôn dạy cậu cách kiếm tiền, có lẽ vì bọn họ sắp phải chia xa.
“Không nhất định.” Hứa Nguyện trả lời.
“Không ngờ thật sự có thần linh từng dừng chân trong sinh mệnh của tôi.” Steven lẩm bẩm.
Hắn đến để giải quyết chuyện bảo tàng, lại vì cậu mà dừng chân, dịu dàng giúp cậu đứng lên.
Hứa Nguyện không nghe rõ cậu nói gì, nhẹ giọng hỏi: “Cái gì?”
“Tôi yêu anh.” Steven nhìn thẳng vào mắt hắn, không chút lảng tránh, lại chỉ thấy đôi mắt kia dâng lên vẻ dịu dàng, cùng với bất đắc dĩ.
“Chúng ta bên nhau không phải chuyện tốt đâu.” Hứa Nguyện thay đổi cách nói.
“Như thế nào, sẽ biến thành mèo sao?” Steven nhướng mày.
Hứa Nguyện bật cười, đang định mở miệng thì lại thấy thanh niên bước lên vươn tay về phía mình, hắn duỗi tay cầm cổ tay đối phương thì cổ áo bị kéo xuống, khi hắn chạm phải đôi mắt xanh biếc kia, trên môi lại truyền đến cảm giác nóng bỏng mềm mại, làm hắn giật mình ngay tại chỗ.
Bàn tay nắm cổ áo hắn rất chặt, nhưng hô hấp lại run rẩy, nhịp tim thình thịch lan tràn qua bờ bôi, làm bờ mi khép hờ của cậu cũng run lên, rõ ràng là ngây ngô quá độ, chỉ là môi chạm môi, cũng khiến gò má ửng hồng.
Lông mi nhẹ nhàng nâng lên, con ngươi xanh lục như có ánh sáng lấp lánh, đẹp tới cực hạn.
Tách môi ra, khi Hứa Nguyện buông lỏng cổ tay thì thanh niên lùi về sau vài bước, thấy cậu nghiêng đầu nở nụ cười đắc ý: “Tôi biết anh không yêu tôi, nhưng anh phải nhớ kỹ tôi.”
“Cậu phải đi sao?” Hứa Nguyện nghe cậu nói.
“Ừm, tôi suy nghĩ rất lâu, cũng chưa nghĩ ra cách giải quyết Ed để không bị nghi ngờ.” Steven nhịn xuống ý định vuốt v e môi mình, nhẹ mím môi rồi nói, “Sau khi làm thịt hắn, tôi phải ra ngoài trốn một thời gian.”
“Rất lâu sao?” Hứa Nguyện hỏi ra câu này thì đã biết đáp án.
“Ừm, rất lâu.” Steven gật đầu, cậu lo lắng sẽ liên lụy đến Brande, nhưng giờ thì không lo lắng nữa, hắn có được một con quỷ cẩu đôi mắt to như chén trà, nói đúng hơn là hắn có thể ngăn cản một con quỷ cẩu khổng lồ, toàn bộ thành Tanzan không ai có thể làm khó hắn.
Mà ngay từ đầu cậu đã biết tình yêu của mình không có kết quả, có lẽ là đã quen với mọi chuyện không như ý nguyện, cho nên khi biết cậu chỉ là người đặc biệt trong lòng hắn, cũng không cảm thấy đau lòng muốn chết, khổ sở là tất nhiên, bởi vì bọn họ sẽ chia xa rất lâu, có lẽ không bao giờ gặp nhau.
“Chú ý an toàn.” Hứa Nguyện biết hắn không thể thay đổi quyết định của cậu.
“Hẹn gặp lại.” Steven cầm chuôi kiếm lui về phía sau hai bước, cười khẽ một tiếng xoay người, đi xuyên qua cánh rừng u ám, bước vào ánh mặt trời rực rỡ, bóng lưng thon dài sáng đến chói mắt, từ đầu đến cuối đều không dừng lại, cũng không quay đầu.
Hứa Nguyện nhìn cậu hiên ngang rời đi, ngón tay khẽ chạm lên môi.
Tình yêu đối với thanh niên mà nói có lẽ rất quan trọng, nhưng không đủ để thay đổi tính tình và quyết định của cậu, cho nên trái tim cậu cũng như cơn gió, tự do và không thể nắm bắt, chỉ nghe theo chính mình.
Bọn họ quả thật không giống nhau.
[Ký chủ, nụ hôn đầu tiên mất rồi?]
Meo meo ngồi xổm một bên chờ thật lâu sau mới cẩn thận dò hỏi.
[Ừm.]
Hứa Nguyện đến gần ngựa của mình, cởi dây thừng cho nó.
[Hôn môi với mỹ nhân có cảm giác gì?]
Meo meo dựng lỗ tai lên.
Hứa Nguyện cưỡi lên lưng ngựa, nhìn về phía nó cười nói:
[Đừng tò mò quá, mi biết cũng vô dụng.]
Meo meo:
[?!]
Sao lại vô dụng! Biết đâu sau này nó tìm được một đại mỹ miêu thì sao!
Nhưng mà hình như meo meo chỉ li3m lông nhau.
Ngựa rời khỏi rừng rậm, lại không chạy về phía thành Tanzan, mà quay lại trang viên.
……
Thành Tanzan vẫn phồn hoa và náo nhiệt, người lui tới nối liền không dứt, cho dù Hante từng được rất nhiều người xưng tụng đã biến mất, nhưng cùng lắm chỉ có chủ quán ghi sổ đợi bồi thường mắng vài tiếng.
“Tôi nghĩ hắn nhất định đã chạy trốn, ngày đó tôi thấy hắn gói ghém bao lớn bao nhỏ ra khỏi cửa thành.”
“Dù sao hắn cũng không có tiền, chẳng sao cả.”
“Nghe nói hắn vốn là một binh lính.”
“Không nhớ.”
“Nếu tôi có thể giàu có như hắn thì tốt rồi, tôi sẽ không tiêu xài hoang phí như hắn.”
“Hante vĩ đại sao……”
Mà ngoại trừ Hante, chuyện lớn nhất trong thành Tanzan chính là đội trưởng đội tuần tra, Ed đã chết.
Đêm khuya chết ngay trong phòng hắn, một kiếm mất mạng, tuy rằng nghe nói khi chết hắn còn trợn to mắt như không thể tin được, nhưng không có vẻ thống khổ.
Mà cùng lúc đó, Steven đã rời khỏi thành Tanzan.
“Không phải là Steven làm chứ?”
“Nói không chừng, lúc ấy Ed không lưu tình tống cậu ta vào nhà giam.”
“Steven ra ngoài không phải chuyện bình thường sao? Có gì mà ngạc nhiên.”
“Có lẽ là mụ phù thủy làm, nếu không thì ai có thể xuyên qua đội tuần tra canh gác, g iết chết đội trưởng của bọn họ ngay trong phòng chứ.”
“Steven báo thù cũng bình thường, tên đó cũng không phải người thích chịu thiệt.”
“Đội tuần tra sẽ điên cuồng truy lùng cậu ta, gia tộc Ed cũng không phải dễ chọc.”
“Brande tiên sinh không phải quan hệ rất tốt với Steven sao, đội tuần tra không tìm hắn sao?”
“Hắn chỉ là một vị thương nhân thôi.”
“Hắn là người hợp tác với Bá tước Alleyne, đội tuần tra làm gì dám tới cửa.”
“Lúc trước không phải nghe nói phu nhân gia tộc Watson muốn liên hôn với hắn sao?”
“Ôi, thôi bỏ đi, cũng là quan hệ hợp tác thôi, Brande tiên sinh thật sự rất giàu có.”
Mọi người nghị luận sôi nổi, nhưng đằng đẵng nhiều năm vẫn không thấy Steven trở về, tuy thỉnh thoảng sẽ nghe nói có người thấy Steven xuất hiện ở vùng duyên hải, nhưng đáng tiếc chờ đội tuần tra phái người đi qua, cậu đã sớm biến mất vô tung vô ảnh.
Mà theo thời gian trôi qua, gia tộc Ed càng ngày càng xuống dốc, đội tuần tra đã không còn muốn làm chuyện không công không có chứng cứ này nữa, chuyện này cũng dần dần phai nhạt trong lòng mọi người.
Bọn họ càng để ý là cửa hàng Brande lại đẩy ra một loại vải lanh, những cái thảm được bện từ sợi lanh màu sắc rực rỡ, cùng với tơ lụa thêu hoa văn được người giàu có điên cuồng giành mua, thậm chí có thể nhuộm thành màu đỏ và màu lam thánh khiết nhất.
Mà chủ nhân của nó luôn có ý tưởng ùn ùn không dứt, tỷ như chụp đèn pha lê màu có hoa văn, nó không chỉ xinh đẹp huyền ảo mà còn giúp ngọn nến trở nên an toàn hơn, lại tỷ như bộ dao nĩa dần dần thịnh hành, nó làm các quý tộc trở nên tao nhã hơn, những món đồ khiến giới quý tộc khen ngợi và điên cuồng, không chút do dự dâng lên đồng vàng cho hắn.
……
Ánh mặt trời rất ấm, hoa lanh nở rộ, phủ lên tấm màn xanh biếc một lớp hoa văn màu trắng xanh xinh đẹp, khiến người khác nhịn không được muốn bước vào, thảm hoa lan tràn, giáp với ruộng dâu tằm đã cao đến hông, lá non to rộng bị một bàn tay hái xuống nhét vào túi, sau đó trút vào nong trúc lớn, bị những con tằm mềm mại trắng tinh gặm nhấm.
Từng cái kén trắng tinh được gỡ khỏi ô vuông, bỏ vào trong bọc đưa vào xưởng, bước đầu ươm tơ, kéo ra những sợi tơ mỏng rồi được dệt thành tơ lụa xinh đẹp.
Chong chóng xay bột nơi xa chuyển động, bánh xe nước cũng xôn xao đưa từng dòng nước mát lành, meo meo đã trưởng thành đuổi theo đàn vịt choai choai, trong tiếng kêu cạc cạc vang dội nhào lên đè ngã nó, lúc phát hiện không còn động tĩnh thì buông ra, chú vịt choai choai lại nhanh chóng lủi vào bụi hoa bên cạnh!
[Meo meo lại thất bại thêm một lần, vịt thắng!]
Mèo nhỏ trắng tinh mềm mại nằm ườn trên nhánh cây, lười biếng lắc đuôi làm trọng tài.
Bụi đinh hương màu tím bởi vì tiếng ồn ào náo nhiệt mà nhẹ nhàng đong đưa, thả vài cánh hoa xuống vườn rau, dừng trên vai người đang ngồi xổm dưới đất.
[Tỉ số thế nào?]
Hứa Nguyện bẻ một mảnh lá cây củ cải đường đưa vào miệng, cười khẽ một tiếng.
[6:19]
Nhóc mèo trắng mở to mắt, duỗi eo nói,
[Ký chủ, củ cải đường thế nào rồi?]
[Vị không tệ, năm nay có thể thu thập hạt giống, sang năm có thể trồng trọt trên diện tích lớn.]
Hứa Nguyện đứng dậy phủi đất trên tay, nghiêng đầu thổi rớt cánh hoa trên vai, nhìn meo meo đang đuổi theo đàn vịt lén lút muốn mổ cây củ cải đường thì cười nói, “Meo meo, lại đây.”
“Meo ~” meo meo đã hoàn toàn trưởng thành phanh gấp lại, nhẹ nhàng chạy tới, cọ cọ đùi chủ nhân, nằm phơi bụng.
“Ngoan, buổi trưa khen mi một con cá thu vừa đem tới.” Hứa Nguyện xoa bụng nó.
“Meoo……” Meo meo trưởng thành lại phát ra tiếng kêu mềm mại.
[Ký chủ tui cũng muốn!]
Mèo trắng trên cây lập tức không mệt nhọc nữa, lắc đuôi chạy xuống.
[Được.]
Hứa Nguyện đáp.
“Chủ nhân, quan lễ nghi của Quốc vương đến thăm hỏi.” Fabian mang theo tin tức đến cắt ngang cảnh tượng ấm áp náo nhiệt trước mặt.
“Có nói là chuyện gì không?” Hứa Nguyện cầm thư ông đưa qua, mở ra đọc nội dung bên trong thì cười khẽ.
“Bọn họ nói là việc phong tước cho ngài.” Fabian đứng thẳng người, nhiều năm rèn luyện làm ông không còn hiện rõ vui mừng trên mặt.
Chủ nhân được phong tước là chuyện đương nhiên, hắn có trang viên diện tích rộng lớn, khối tài sản còn nhiều hơn toàn bộ đất nước cộng lại, cửa hàng Brande trải rộng các thành phố lớn, mỗi năm giao thuế cũng đủ khiến Quốc vương cười tỉnh ngủ.
Hắn còn nuôi mấy ngàn lính đánh thuê, bọn họ phân bố ở các thành phố lớn hỗ trợ canh gác, nhưng đều nghe theo lệnh chủ nhân, không ai không trung thành, đủ mọi vũ khí sắc bén đầy ắp, cho dù không phải quý tộc, cũng vượt qua rất nhiều quý tộc, phong tước chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Đúng vậy, ông không vì chuyện này mà hưng phấn chút nào.
“Chuẩn bị một chút, tiếp đãi bọn họ chu đáo.” Hứa Nguyện đọc xong nội dung bên trong, khép thư lại nói.
“Vâng.” Fabian lên tiếng, đi chuẩn bị tiếp đãi đội nghi lễ từ ngoài đến.
[Phong tước?]
Meo meo bò lên vai hắn dựng lỗ tai lên.
[Ừm, chính là sẽ có đất phong của mình.]
Hứa Nguyện sờ lỗ tai nó cười nói.
[Wow!]
Hệ thống cảm thán,
[Là tước gì vậy?]
[Không rõ lắm.]
Hứa Nguyện xoay người đi vào lâu đài.
So với thụ tước, hắn càng để ý đất phong sẽ là gì, vừa lúc đồng ruộng của hắn lại không đủ dùng.
……
Brande tiên sinh được phong tước, đây là chuyện lớn trong thành Tanzan.
Bởi vì hắn là một thương nhân, mà thương nhân rất khó có được tước vị, các quý tộc có được tước vị thường thông qua chinh chiến hoặc kế thừa, các thương nhân có được tài phú, địa vị lại thấp hơn bọn họ, khó có thể đuổi kịp bóng lưng quý tộc.
Nhưng Brande tiên sinh lại là một vị thương nhân truyền kỳ, hắn có được tài phú vô hạn cùng với dong binh đoàn cực kỳ thiện chiến.
“Được phong tước cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.”
“So với việc phát động chiến tranh, còn không bằng trở thành một trong những quý tộc.”
“Ngay cả quốc vương cũng thích thương phẩm của hắn, nếu xảy ra chiến tranh thì thật không xong.”
“Một vị thương nhân trở thành quý tộc, sắc mặt của các quý tộc nhất định rất đặc sắc.” Đối với chuyện này, dân chúng bình thường giữ thái độ duy trì, bởi vì tuy cửa hàng Brande có nhiều thương phẩm giá rất cao, nhưng đều bán cho người giàu có, mà giấm trắng giá rẻ lại giải quyết nỗi lo của rất nhiều người bị sâu đốt, nó thậm chí có thể trở thành một loại gia vị.
Brande tiên sinh cũng rất dịu dàng ấm áp, hắn luôn là nguyện ý cung cấp việc làm cho bọn họ, làm rất nhiều người muốn dọn vào trang viên của hắn.
Đúng như dân chúng suy đoán, các quý tộc rất khó hiểu quyết định này của Quốc vương.
“Bình dân ti tiện một khi có thể dựa vào tài phú có được địa vị, bọn họ sẽ không còn tôn kính quý tộc nữa!”
“Quốc vương bệ hạ, bọn họ sẽ làm quốc gia này sụp đổ.”
“Tất cả thương phẩm và lính đánh thuê của hắn đều là vì mưu đồ ngày hôm nay, hắn là một kẻ bụng dạ khó lường.”
“Không sai, hắn đã dùng tài phú khiến trang viên của một vài quý tộc không thể tiếp tục vận hành được nữa, mất đi nguồn thu nhập và tước vị, nếu bình dân nhảy lên đầu quý tộc, vậy quý tộc còn có ý nghĩa gì nữa?”
“Là vì không để bình dân nhảy lên đầu nên mới phong tước đấy.” Ngồi trong một góc yến hội do Quốc vương mở ra, phu nhân Lena mỉm cười nhấm nháp rượu vang đỏ.
Nàng ngồi cùng với các phu nhân và tiểu thư, các nàng nghe vậy thì chỉ tỏ vẻ ngạc nhiên hoặc là đồng ý, cho dù trong mắt có ý phản đối hoặc là chê trách, cũng cẩn thận giấu đi, phu nhân Lena tuyệt đối không phải người dễ trêu chọc.
Nhưng lời nói của nàng lại khiến những quý tộc đang ngồi một bên nhíu mày nhìn qua.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thiên Tài Tiên Đạo
2. Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương
3. Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét
4. Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi
=====================================
“Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”
“Phu nhân Lena cũng dùng thủ đoạn này để đạt được địa vị sao?”
“Nếu các vị phản đối như vậy, không bằng tự mình phái binh đi tấn công đi?” Phu nhân Lena dùng quạt che môi cười nói.
Vài quý tộc ngồi xung quanh nháy mắt nghẹn lời, sắc mặt đều trở nên khó coi.
Kinh doanh trang viên rất khó, nếu không đạt doanh thu tối thiểu, không chỉ không thể duy trì giai cấp quý tộc, càng khó giữ thể diện, bệnh tật làm dân số suy giảm, cũng làm nguồn lao động giảm bớt, bọn họ cần phải nâng cao tiền công, các dong binh cũng yêu cầu nhiều thù lao hơn mới nguyện ý làm việc.
Mà Brande lại không hề nghĩ cho bọn họ, đưa ra mức thù lao phong phú, làm người lao động và lính đánh thuê đều chạy về phía hắn, tuy rằng hắn làm ra những thương phẩm cực kỳ hoàn mỹ, nhưng nó chỉ khiến tài phú của bọn họ càng giảm bớt.
Mà một thương nhân tinh ranh như vậy, vậy mà được phong tước vị, lại có thể ngồi cùng bàn với bọn họ.
Nếu bọn họ có thể triệu tập đủ lính đánh thuê, sao có thể nhẫn nhịn không tấn công!
“Ý của ngài là ngay cả Bá tước Alleyne cũng không thể đánh được tên kia sao?” Có người xoay chuyển tròng mắt, nhìn sang Bá tước Alleyne đang ngồi một mình một bàn.
Hắn mặc một bộ trường bào cổ lật bó eo, so với các quý tộc thích mặc trường bào truyền thống thì có vẻ uy nghiêm giỏi giang hơn nhiều, nhưng đây cũng không phải lý do hắn ngồi một mình, mà là bên chân hắn nằm một con báo đen nhìn có vẻ nhàn nhã ung dung.
Đương nhiên, nó chỉ nhàn nhã bên cạnh hắn, một khi liếc qua đám người thì lập tức mở miệng lộ ra răng nanh khiến bọn họ không dám tới gần.
Nhưng chiến tích và tước vị của hắn đủ khiến Quốc vương cho phép hắn mang thú cưng vào nơi này.
Phu nhân Lena liếc mắt một cái, nâng ly rượu không nói chuyện nữa, lúc này những quý tộc mới đắc ý tiếp tục bàn tán.
“Không biết Brande tiên sinh trông như thế nào?” Phu nhân và các tiểu thư luôn là khó tránh hứng thú với đề tài này.
Các nàng rất khó được phép ra cửa, ở độ tuổi mười một đến mười ba, thậm chí từ lúc sinh ra cũng đã chuẩn bị cho việc gả chồng.
“Nghe nói hắn là người dịu dàng ấm áp?”
“Nghe nói hắn vẫn chưa có thê tử, có được tước vị, có lẽ sẽ liên hôn với một gia tộc nào đó.”
“Tôi cảm thấy hắn khó mà có khí chất ưu nhã như các quý tộc được dạy từ nhỏ, tuy rằng hắn có rất nhiều tiền.”
“Nghe nói tài phú của hắn có thể chất đầy một phòng đồng vàng.”
“Nghe nói hắn rất anh tuấn.”
“Không, hắn lớn lên cực kỳ xấu xí!” Một giọng nữ đột ngột vang kên trong tiếng nghị luận, mọi người ngạc nhiên nhìn về phía một vị phu nhân đã búi tóc lên đang ngồi một góc, Camille.
Ngay cả phu nhân Lena cũng nhìn qua.
“Sao lại nói vậy?” Có người hỏi.
“Bởi vì hắn có một gương mặt ma quỷ!” Camille nhíu mày, dường nhu không muốn nhớ lại khuôn mặt đối phương, “Hắn cực kỳ xấu xí, xấu đến nỗi khó tưởng tượng con người sao có thể xấu như vậy được, thậm chí còn khiến ta gặp ác mộng.”
Cảm xúc sợ hãi làm nàng gương mặt được trang điểm kỹ càng của nàng cũng phải tái nhợt, các phu nhân và tiểu thư cũng mất đi hứng thú thảo luận.
Tuy rằng giữa quý tộc liên hôn không có tình cảm, thậm chí ngủ riêng là chuyện bình thường, nhưng gả cho một vị trượng phu có gương mặt khiến người sợ hãi, vẫn rất khó chấp nhận.
“Ồ, Quốc vương bệ hạ và Brande tiên sinh tới.” Không biết ai nói một câu, nháy mắt làm toàn bộ đại sảnh im lặng, cùng nhìn về phía cầu thang dẫn đến lối vào.
Quốc vương xuất hiện được người người vây quanh, đội lễ nghi vương thất rất có uy nghi, Quốc vương khoác áo choàng tơ lụa màu vàng kim, càng phụ trợ cho gương mặt uy nghiêm và từ ái của Quốc vương.
Mà bên cạnh nhà vua, một người trẻ tuổi cao lớn tuấn mỹ nháy mắt hấp dẫn mọi ánh mắt.
Hắn cũng không mặc trường bào truyền thống, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi bó cổ tay, thậm chí còn không có hoa văn phức tạp, trên cổ tay áo thêu một đồ án kim sắc xinh đẹp, cổ áo sáng tạo khác người khắc một viên đá quý cực lớn, đem thân hình cao lớn hoàn mỹ triển lãm toàn bộ.
Mà chiếc áo choàng hoa văn phức tạp trên người đủ để đền bù cảm giác không đủ xa hoa, cặp mắt kim sắc hàm chứa ý cười, dường như đang nói gì đó với Quốc vương, toàn thân tôn quý ưu nhã đúng là khuôn mẫu mà các quý tộc hướng tới, cũng làm vô số phu nhân và tiểu thư kinh ngạc đến ngây người, thậm chí có gò má phủ phấn trắng cũng không thể che lấp ửng hồng.
“Hắn là ai vậy?” Có người tò mò hỏi người bên cạnh.
Mà Quốc vương đã nói đáp án: “Bá tước Brande thân ái, đây là đứa trẻ được thần linh phù hộ, là trụ cột của quốc gia này!”
Ông không bủn xỉn ban cho hắn vinh dự và những lời ca ngợi, trong mắt cũng tràn đầy thưởng thức, làm rất nhiều người khiếp sợ.
“Đó chính là Brande?!”
“Bá tước sao?”
“Không thể tin được hắn là một thương nhân!”
“Không thể nào……” Mà người khiếp sợ nhất chính là Camille, nàng thậm chí quên giữ hình tượng quý tộc mà trợn mắt há hốc miệng, nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông, muốn phân biệt với quái vật đã từng nhìn thấy, nhưng cặp mắt kim sắc kia lại làm nàng biết người trước mặt không phải là giả.
Không, người lúc đó mới là giả!
Hắn lừa nàng!
“Ồ, màn chào sân không tệ.” Phu nhân Lena nhìn các vị nữ sĩ mắt sáng rực cùng vẻ mặt khó coi lại rối rắm của các quý ông, dùng quạt xếp che môi nở nụ cười.
*****
Editor: Cấp bậc tước vị thời châu Âu Trung cổ: Công tước - Hầu tước - Bá tước - Tử tước - Nam tước.